Chương 585:

 

Hàng năm nhà họ Đường đều tổ chức các chuyến du lịch theo nhóm, chỉ cần nhân viên của nhà họ Đường đang làm việc trong công ty đều có thể tham gia, thời gian ấn định vào cuối tuần của tuần sau, nhưng vẫn chưa xác định rõ địa điểm.

 

Tuy nhiên, ba điểm đến cuối cùng cho chuyền du lịch năm nay đã được xác định, đó là đảo Tần Hoàng, hang đá Long Môn và Tây Song Bản Nạp.

 

Dương Tiêu biết, anh khá mong đợi chuyến du lịch của công ty sẽ được két thúc tại Tây Song Bản Nạp.

 

Bởi vì Đường Mộc Tuyết rất thích hoa hồng ở Tây Song Bản Nạp, nếu đặt ở Tây Song Bản Nạp, đúng lúc Dương Tiêu có thể bố trí một biển hoa cho Đường Mộc Tuyết.

 

Liên tục bốn năm ngày, thái độ của Đường Mộc Tuyết đối với Dương Tiêu vô cùng lạnh nhạt, mấy ngày nay Dương Tiêu đều ở bên Đường Mộc Tuyết, mặc dù Đường Mộc Tuyết mặc kệ anh, nhưng Dương Tiêu vẫn một mực đi theo Đường Mộc Tuyết.

 

Triệu Cầm càng mắng càng dữ dội, nhưng không thể lay chuyển được tâm ý của Dương Tiêu.

 

Thứ hai, sáng sớm Dương Tiêu nhận được điện thoại của Đường Vận: “Dương Tiêu, anh Hiên sắp xuất viện rồi!”

 

“Long Ngũ đại ca sắp xuất viện rồi? Quá tốt!” Nghe vậy, trên mặt Dương Tiêu tràn đầy nụ cười.

 

Biết rằng Long Ngũ sẽ xuất viện, việc đầu tiên Dương Tiêu làm là đến bên trong khu phòng bệnh của bệnh viện.

 

Đi vào trong phòng bệnh, Dương Tiêu nhìn tháy Long Ngũ đã mặc quần áo xong, râu to trên mặt đã cạo xong: “Long Ngũ đại ca, anh khôi phục rất nhanh! Nhát là sau khi cạo râu, thoạt nhìn trông ngoài ba mươi tuổi. Trước đây anh có một bộ râu lớn, ai không biết còn tưởng anh là một ông chú trạc tuổi bốn mươi!”

 

“Cậu thôi đi! Tôi già như vậy hả?” Long Ngũ trợn mắt nói.

 

Đường Vận đứng ở một bên, nhìn hai người đang cãi nhau, dở khóc dở cười.

 

Nhìn thấy thái độ của Đường Vận đối với Long Ngũ, Dương Tiêu rất yên tâm, dường như hai người đã giải hoà được hiềm nghỉ trước đó, không biết đến bao giờ thì quan hệ giữa anh và Đường Mộc Tuyết mới tốt đẹp như xưa.

 

Sau khi xuất viện, ba người tìm một quán cà phê, Dương : “Long Ngũ đại ca, không biết tiếp theo anh có kế hoạch gì?”

 

“Có thể có kế hoạch gì chứ, vẫn tiếp tục mở khách sạn Yên thôi! Bây giờ vợ chồng chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh, không còn tham gia vào những cuộc tranh chấp trên giang hồ nữa! Mỗi tháng khách sạn Yên có thể kiếm được ba đến bốn nghìn tệ, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống!” Long Ngũ bình tĩnh nói.

 

Dương Tiêu không khỏi dở khóc dở cười: “Tiếp tục mở khách sạn Yên? Đây không phải là có tài mà không phát huy được sao?”

 

“Không phải, anh Hiên đã rửa tay gác kiếm rồi, anh ấy sẽ không động tay đến vùng đất xám nữa!” Đường Vận lo lắng nói.

 

Bây giờ Đường Vận và Long Ngũ đã hợp lại, mong muốn lớn nhất của Đường Vận là sống một cuộc sống bình thường và giản dị với Long Ngũ, sinh con, giúp đỡ chồng, dạy con.

 

Đường Vận ghét những trận đánh nhau chém giết trong vùng đất xám, cô ta kiên quyết không đồng ý với việc Long Ngũ quay lại.

 

Dương Tiêu cười nhẹ: “Chị Đường Vận, chị hiểu lầm rồi, tôi không có ý để Long Ngũ đại ca quay lại, mà là muốn cùng Long Ngũ đại ca hợp sức làm ăn lớn. Mở khách sạn Yên thì quá phí phạm nhân tài, dựa vào năng lực của Long Ngũ đại ca, dư sức quản lý một công ty lớn.”

 

“Ò? Ý của cậu là để tôi thành lập công ty? Trời ạ, tôi nói thật với cậu, bây giờ tôi và chị dâu cậu còn không đủ tiền mua nhà, huống chỉ là kinh doanh lớn, tiền thuê khách sạn tháng tới sắp đến hạn. Tôi còn đang đau đầu xem nên tiếp tục hay trả bớt tiền trước!” Mặt mày Long Ngũ buồn sầu.

 

Mặc dù mười năm trước anh ta là một người làm mưa làm gió ở thành phố Trung Nguyên, nhưng anh ta không tiết kiệm được một đồng nào.

 

Sau khi mở khách sạn Yên, Long Ngũ lại không chủ động kinh doanh, tiền kiếm được chỉ để ăn uống, vỏn vẹn hai nghìn tệ một năm.