Chương 586:

 

Mười năm chỉ là cái chớp mắt, giá nhà đất tăng chóng mặt, tất cả số tiền tiết kiệm mà Long Ngũ hiện có chỉ miễn cưỡng trả được một phần.

 

Nhìn vẻ mặt Long Ngũ buồn sầu, Dương Tiêu mỉm cười, anh biết Long Ngũ làm việc minh bạch rõ ràng, còn sợ: không đủ.

 

Ngày nay, có không ít người rất có năng lực nhưng bắt lực đối mặt với một vấn đề nhỏ.

 

Dương Tiêu nói: “Chuyện này dễ xử lý, tôi đầu tư cho anh, thấy sao?”

 

“Cậu đầu tư cho tôi? Thật không?” Vẻ mặt Long Ngũ kinh ngạc.

 

Đường Vận cũng là có tinh thần, cô ta rất tò mò không biết những gì Dương Tiêu nói có đúng không, nếu Dương Tiêu đầu tư cho bọn họ mở một cửa hàng nhỏ, cũng là một lựa chọn rất tốt.

 

Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Đúng vậy, tôi sẽ đầu tư cho anh, kinh doanh thuốc!”

 

“Cái gì? Thuốc? Cậu đang đùa à? Cậu biết kinh doanh thuốc lãng phí bao nhiêu tiền không? Bán cho tôi cũng không được!” Long Ngũ cười khổ nói.

 

Vẻ mặt Đường Vận bát lực, cô ta còn tưởng Dương Tiêu đang nói đùa với bọn họ, thuốc sẽ không lưu chuyển nếu không có kinh phí mấy nghìn vạn.

 

Dương Tiêu nhìn Long Ngũ cười đùa nói: “Long Ngũ đại ca, anh đừng chán nản, tôi nghiêm túc, một tỷ tệ đủ hay.

 

chưa? Tôi sẽ đầu tư cho anh một tỷ Cái gì! Một tỷ tệ?

 

Nghe đến con số này, Long Ngũ và Đường Vận đều thay đổi sắc mặt.

 

Long Ngũ sững sờ nhìn Dương Tiêu: “Anh bạn, một tỷ tệ, cậu không đùa tôi chứ?”

 

“Uh! Long Ngũ đại ca anh đừng kích động, đối với tôi mà nói một tỷ là chuyện nhỏ, khụ, không đúng, nói là chuyện nhỏ thì quá điên cuồng, bình thường, bình thường đi!”

 

Dương Tiêu đổi lời nói với Long Ngũ.

 

Long Ngũ và Đường Vận nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của đối phương.

 

Một tỷ là bình thường? Trò đùa quốc tế gì đây.

 

Một người rất có năng lực nhưng bắt lực khi đối mặt với một vấn đề nhỏ, năm đó anh ta Long Ngũ là người một tay che trời, nhưng giờ anh ta đã suy sụp đến mức không mua nổi một căn nhà.

 

Long Ngũ biết Dương Tiêu không đơn giản, nhưng anh ta không ngờ lời nói của Dương Tiêu lại kinh ngạc lòng người như vậy, hoàn toàn đánh đổ tất cả hiểu biết của anh ta về Dương Tiêu.

 

Long Ngũ biết Dương Tiêu không phải là người thích khoe khoang, anh ta sửng sốt: “Anh bạn, nói thật, bố cậu có phải là ông trùm trong nước không? Cậu là con hoang của ông trùm nào đó, hay là cậu chủ nhà giàu bị bỏ rơi? Máy năm qua cậu giả vờ đúng không?”

 

Nghe được lời nói của Long Ngĩ, tạm thời Dương Tiêu không nói nên lời.

 

“Long Ngũ đại ca, có phải anh đang đọc quá nhiều tiểu thuyết không? Con hoang hay cậu chủ nhà giàu bị bỏ rơi gì chứ! Tôi là một người nhỏ nhoi thôi!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

 

Anh sinh ra trong gia đình họ Dương ở Đề Đô, anh được coi là một cậu chủ giàu có tiêu chuẩn.

 

Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến con hoang hay cậu chủ giàu có.

 

Sở dĩ anh rời khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô là bởi vì bị anh trai ruột bức hại, không phải vì bị gia trưởng trong nhà đuổi ra khỏi nhà.

 

Long Ngũ nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt vô cùng nghỉ hoặc: “Cậu cảm thấy tôi tin không?”

 

“Tin hay không không quan trọng, quan trọng là tôi có thể lấy ra một tỷ tệ!” Dương Tiêu cười nhạt nói.

 

Dương Tiêu có thân phận đặc biệt, không tiện nói cho Long Ngũ biết chuyện anh đã từng là lưỡi dao của đất nước.