Chương 68

Lúc này, dường như ánh mắt mọi người trong hiện trường đều dại ra. Bọn họ không thể tin được mọi thứ trước mắt. Đặc biệt là Mã Thế Xương, hắn ta xoa xoa đôi mắt, hoài nghỉ mình có nhìn lầm hay không.

Anh Đại Phi là ai? Kia chính là đại ca lớn của mảnh đất xám này. Oai phong một cõi, giết người siêu cấp tàn nhẫn, giết qua người, gặp qua máu, không chuyện ác nào không làm. Ai cũng không dự đoán được anh Đại Phi luôn luôn không kiêng nễ gì thế mà lại tất cung tất kính với một người như Dương Tiêu.

Dương Tiêu chính là phế vật có tiếng. Danh tiếng phế vật truyền khắp toàn bộ thành phố Trung Nguyên. Mã Thế Xương và đám bảo vệ rơi vào tình trạng hỗn độn.

“Anh Đại Phi, ngài có phải làm rồi hay không?” Mã Thế Xương thở cũng không dám thở mạnh, tiến lên hỏi.

Bồp!

Anh Đại Phi phủi tay, một cái tát nữa hung hăng đánh lên trên mặt Mã Thế Xương, tàn khốc nói: “Mã Thế Xương, ngay cả ngài Dương mà mày cũng dám trêu. Mày ngại mạng mày quá dài sao? Còn không chạy nhanh xin lỗi ngài Dương.”

Trên mặt đau đớn nóng rát hoàn toàn khiến Mã Thế Xương ý thức được, mọi thứ trước mắt đều là sự thật. Trong nội tâm hắn ta nhắc lên đến làn sóng chục mét. Hắn ta không thể tin được tất cả mọi việc.

“Mã Thế Xương, mày còn do dự cái gì? Đừng trách tao không nhắc nhở mày, ngài Dương chính là người mà chính tao cũng không thể trêu chọc. Nếu mày không xin lỗi ngài Dương, tao không ngại thay ngài Dương cho mày một ít bài học máu chảy đầm đìa.” Vẻ mặt anh Đại Phi lạnh lẽo.

Thân thủ khủng bố của Dương Tiêu tối qua anh ta đã được lĩnh giáo rồi. Bảy tám đàn em tất cả đều gà bay trứng vỡ, trên người bản thân cũng bị thương nặng. Nghĩ đến từng màn tối qua, anh Đại Phi càng thấy không rét mà run.

Anh ta hạ quyết tâm, về sau gặp Dương Tiêu nhất định phải né xa ba mét. Người đáng sợ như thế này là người anh ta không thể trêu chọc được.

Nghĩ đến cái thằng Mã Thế Xương ngu xuẫn khiến anh ta liên lụy vào. Trong cơn giận dữ, anh Đại Phi chờ chuyện chỗ nghỉ tạm xử lý xong nhất định sẽ đánh hắn ta một trận.

Ý thức được anh Đại Phi động sát ý với mình, một sự lạnh lẽo chạy từ gót chân lên đến đỉnh đầu Mã Thế Xương. Hắn ta sợ hãi nhìn về phía Dương Tiêu.

“Phế… Ngài Dương, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Đây đều là Đường Hạo nói tôi làm, trên tôi có già, dưới tôi có trẻ nhỏ, nào dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của Đường Hạo chứ. Hôm nay tôi xúc phạm đến uy nghiêm của ngài Dương, tôi chân thành tha thiết xin lỗi ngài.”

Mã Thế Xương không phải kẻ ngốc. Thấy tình thế không ổn, trực tiếp khai ra Đường Hạo. Tục ngữ nói, chết đạo hữu bắt tử bần đạo, vì tự bảo vệ mình, Mã Thế Xương nói ra tình trạng thực tế.

Anh Đại Phi nghe xong, phất tay hung ác nói: “Chỉ vì một Đường Hạo mà dám đắc tội với ngài Dương, thật là không biết sống chết. Các anh em, cho tôi lên, giúp ngài Dương xả giận nào.”

“Vâng!” Một đám đàn em giương nanh múa vuốt đánh về phía Mã Thế Xương, tay đắm chân đá một trận với hắn ta.

Ngay giờ phút này, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen ngừng ở tầng dưới tập đoàn y dược Đường Nhân. Sắc mặt bà nội Đường âm trầm như nước bước xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz.

Nhận được điện thoại của Đường Hạo, bà nội Đường tức điên.

Bà ta mới dùng chiếc xe Mercedes-Benz có giá một triệu năm trăm nghìn mà Đường Mộc Tuyết ký xong hợp đồng, ngày hôm sau đã lái một chiếc xe Maserati Quattroporte phiên bản giới hạn gần hai triệu đi đến trước tập đoàn. Đây là có ý gì?

Khiêu khích sao? Lấy tiền của công ty cũng không cần trắng trọn táo bạo như thế chứ?

Trong mắt bà nội Đường, Đường Mộc Tuyết chính là cậy tài khinh người, lấy hai triệu để mua chiếc siêu xe này.

Nghĩ đến bản thân còn luyến tiếc mua siêu xe đắt như thế, sắc mặt bà nội Đường đen lại, đi đến bộ phận tiếp thị.

Trong bộ phận tiếp thị, Đường Mộc Tuyết đang cùng nhà họ Lý ở Đông Hải hợp tác trình tự cuối cùng. Nhìn thấy bà nội Đường đi đến, Đường Mộc Tuyết đứng dậy, tôn kính nói: “Bà nội, tại sao ngài đến đây? Hợp đồng với nhà họ Lý sắp đóng dấu xong rồi, lập tức xử lý tốt.”

“Hừ! Thiếu lấy cái hợp đồng này tới áp tôi.” Bà nội Đường cho ì rằng Đường Mộc Tuyết đang cố ý trước mặt bà ta tranh công khoe mẽ. Cảnh báo bà ta, nếu bà ta dám động đến cô, cô sẽ phá rồi từ giữa.

Bà nội Đường càng nghĩ càng tức giận: “Đường Mộc Tuyết, tôi xem trọng cô, chính là vì cô chịu thương chịu khó, công chính thanh liêm. Không nghĩ cô có tâm cơ phong phú như thế.”

Bị bà nội Đường đỗ ập một đống sự bản thỉu vào người, Đường Mộc Tuyết ngây ngốc. Cô thật sự không hiểu bà nội Đường rốt cuộc đang nói về điều gì.

“Bà nội, làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngài nói gì tại sao cháu không hiểu gì cả?” Đường Mộc Tuyết hỏi.