*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

“Đúng là tôi.” Cố Du trả lời, cô không hỏi đối phương là ai, bởi vì cô cũng đã đoán ra được.

“Tôi là Phó Khai Nguyên.” Giọng nói của ông lộ ra tia nguy hiểm: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Cố Du im lặng một lát, nói: “Được ạ.”

Đối phương nói địa điểm gặp mặt, Cố Du cúp điện thoại xong thì thu dọn đồ đạc, tiếp đó đi vào toilet chỉnh trang lại một chút. Đứng trước gương, cô âm thầm khích lệ bản thân.

Hai mươi phút sau, Cố Du bước xuống xe taxi, đi vào quán trà yên tĩnh tao nhã, nhân viên dẫn cô vào phòng.

Trong phòng tràn ngập phong cách cổ xưa, bình phong lớn, trên tường còn treo tranh chữ, trên ghế gỗ còn đặt một chậu cây cảnh lớn.

Phó Khai Nguyên đã ngồi đó, so với bộ dáng lúc báo chí đưa tin, thì bây giờ trông ông già hơn rất nhiều.

Quản gia lịch sự nói với Cố Du: “Cố tiểu thư, mời ngồi.”

“Cảm ơn.” Cố Du đi đến ngồi đối diện Phó Khai Nguyên.

Quản gia đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Cố Du hơi cúi người với Phó Khai Nguyên, chính thức ân cần hỏi thăm: “Chào bác.”

Trên mặt Phó Khai Nguyên không hề tươi cười, ánh mắt đục ngầu có chút nheo lại, đang quan sát kỹ Cố Du.

Cố Du không được đáp lại bình tĩnh ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, gương mặt mỉm cười, không có chút nhát gan nào.

“Dũng khí không nhỏ.” Đây là đánh giá của Phó Khai Nguyên đối với cô.

Cố Du nhớ tới Phó Lệ Minh nói cô nhát gan không dưới một lần, rồi đột nhiên có người nói cô gan lớn, cô thậm chí có một chút… Vui mừng.

“Dũng khí cũng lớn, mà dã tâm cũng không nhỏ.” Phó Khai Nguyên trào phúng nói: “Phó thị là một cái cây đại thụ che trời, cô cũng muốn trèo lên cao sao?”

Cách đó mấy ngày, có người nói cô ở bên cạnh Phó Lệ Minh vì tiền, trong lòng Cố Du rất bất đắc dĩ, lên tiếng vì chính cô: “Cháu không phải muốn trèo cao, chỉ là gặp phải người thích hợp dưới gốc cây đại thụ thôi.”

Phó Khai Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Người thích hợp? Vậy cô nói tôi nghe người thích hợp là như thế nào?”

Cố Du: “Vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau, tính cách hợp nhau, ở cạnh nhau rất thoải.”

“Chỉ vậy thôi?”

Cố Du: “Dạ, chỉ vậy thôi.”

“Quả nhiên là tầm nhìn của người xuất thân bình thường.”

“Người xuất thân bình thường không thích tính kế, chỉ cầu cơm no áo ấm yên tâm thoải mái. Có chuyện gì thì mời bác nói thẳng.” Cô Du đã chuẩn bị tâm lý bị làm khó dễ, nhưng khi bị người khác coi thường thì trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Phó Khai Nguyên hoàn toàn không giống với Phó Lệ Minh.

Ít nhất cô chưa từng thấy qua Phó Lệ Minh khinh thường người khác như vậy. Điểm ấy có thể nhìn thấy từ những hành động thường ngày, ví dụ như thái độ đối với nhân viên phục vụ. Tuy rằng anh lạnh lùng ít nói, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo làm khó dễ người khác.

Cô nghĩ mẹ của Phó Lệ Minh nhất định là một người phụ nữ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa.

Giọng điệu trong câu cuối cùng Cố Du nói có vẻ không tốt, Phó Khai Nguyên im lặng, ánh mắt không tốt.

“Nói đi, làm sao thì cô mới có thể rời khỏi con trai tôi.”

Nghe thấy những lời như thế, Cố Du không ngờ tình tiết kiểu phim truyền hình lại diễn ra trong cuộc đời cô. Nhưng đối với cô thì có vẻ giống một vở hài kịch.

Bởi vì cô nở nụ cười.

Cô nhất thời không nhịn được, sau khi thấy mặt Phó Khai Nguyên đen đi, cô mới ngừng cười.

Nét mặt của Phó Khai Nguyên bây giờ đại khái nói là: Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ông, cô gái này đang chờ thời điểm này. “Cô nói đi."

Cố Du: “À, cái này thì phải đợi đến lúc cháu ở cùng với con trai bác, thì mới có thể cho bác đáp án chính xác được.”

“Cô có ý gì?”

“Thật ra bọn cháu chưa có chính thức yêu đương gì hết, cho nên việc có rời khỏi con trai bác hay không cũng không phải là vấn đề.” Cho nên bác đây là tìm nhầm người rồi.

“Hừ!” Phó Khai Nguyên bị chọc tức: “Một khi đã như vậy, cô muốn tiền hay bất động sản tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô cam đoan là không ở cùng một chỗ với con trai tôi nữa.”

“Phó tiên sinh, bác có biết nguyên nhân của chuyện này nằm ở Phó Lệ Minh không, bác không thuyết phục được anh ấy, cho nên mới tìm đến cháu. Anh ấy đã có tình, thì sao cháu có thể không có nghĩa được.”

“Xem ra cô vẫn muốn ở một chỗ với con trai tôi.”

Cố Du: “Chuyện này cháu chưa suy nghĩ kỹ.”

“Vậy cô không cần suy nghĩ nữa.” Phó Khai Nguyên nói xong, cao giọng gọi: “Lão Chu.”

Lão Chu mở cửa ra, Phó Khai Nguyên dùng ánh mắt ra hiệu, ông ấy hiểu ra, lấy di động ra làm một vài thao tác.

Rất nhanh sau đó, Cố Du nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách. Cô lấy ra, tắt tiếng chuông đi.

“Đầu tiên là cho cô một trăm vạn, cô từ chức rời khỏi nơi này, sau đó tôi sẽ chuyển cho cô thêm bốn trăm vạn.”

“Cháu không thiếu tiền.” Cố Du lạnh nhạt nói.

Phó Khai Nguyên nghe thấy thì bật cười: “Lương một năm của cô cùng lắm chỉ có 15 vạn, ba mẹ cô kinh doanh tiệm cơm có lẽ cũng lên xuống thất thường, còn nói là không thiếu tiền?”

“Cháu không những không thiếu tiền,