*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Sau khi nói hết với Phó Lệ Minh, tâm tình Cố Du thoải mái hơn rất nhiều.

“Tôi phải về, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngày mai cô còn phải làm việc, còn phải cố gắng kiếm tiền.

Hai người mới ở cùng nhau chưa được bao lâu, Phó Lệ Minh không muốn để cô đi.

“Uống trà sữa không?” Anh nhớ rõ vừa rồi mới chạy ngang qua một quán trà sữa, cũng nhớ rõ cô thích uống trà sữa.

Cố Du hiểu được ý đồ của anh, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được, anh phải uống chung với tôi.”

Cô muốn làm khó anh một chút, coi nhà cô “Trả thù”, anh thay ba anh đền tội.

Phó Lệ Minh im lặng một lát, gật đầu, sau đó quay đầu xe chạy đến tiệm trà sữa.

Xe ngừng lại, Cố Du vẫn ngồi im trên ghế: “Anh đi mua đi.”

Cô hoàn toàn không khách khí, sai bảo Phó Lệ Minh một cách rất tự nhiên.

Phó Lệ Minh rất hiếm làm chuyện như vậy, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng mua trà sữa. Nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện làm theo lời cô, dù sao vẫn hơn mỗi lúc đến thời khắc mấu chốt cô lại cố ý gọi anh “Tổng giám đốc Phó”.

Phó Lệ Minh mua hai ly trà sữa giống nhau quay về, Cố Du vẫn nhìn anh, cảm thấy ly trà sữa trên tay anh là lạ, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Sau khi ngồi vào xe, Phó Lệ Minh cắm ống hút hút một ngụm, cau mày, sau đó uống vài ngụm nữa thì cảm thấy hương vị có thể tạm chấp nhận được: “Cũng được, không ngọt lắm.”

“Cho nên phải thử mới biết được.” Cố Du thuận miệng nói.

Người nói vô tình nhưng người nghe cố ý, Phó Lệ Minh nở nụ cười, nói: “Vậy chừng nào thì em mới chịu thử với tôi?”

Trong lúc vô tình, Cố Du đã tự đào một cái hố to cho mình, nhất thời hối hận: “Hiện tại không phải đang… Uống trà sữa chung với anh sao?”

Hôm nay vừa mới gặp ba anh, ông bắt cô rời xa anh, dưới tình huống này, thì ở chung một chỗ như thế nào? Trước đây thì cô không để ý, nhưng bây giờ ba anh biết rồi, đoán chừng có thể bị chọc giận đến sinh bệnh.

Huống hồ, cô vẫn còn rất để ý, trong lòng ngập tràn cảm giác vướng mắc rất mạnh.

Phó Lệ Minh cũng hiểu điều ấy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Hiện tại coi như là ở cùng một chỗ.”

Không sao, anh có thể nhẫn nhịn thêm một thời gian ngắn nữa.

Cố Du vươn tay ra, nói: “Đưa ly trà sữa của anh cho tôi.”

Phó Lệ Minh không hiểu cô định làm gì, nhưng vẫn đưa cho cô, cô thản nhiên cười, nói: “Tôi cầm giúp anh, anh lái xe đi.”

Phó Lệ Minh: “…”

Cô gái này, anh thật sự muốn dạy dỗ cô một chút.

~

Phó Lệ Minh vẫn rất bận rộn với công việc, Cố Du cũng bận rộn.

Gần đây Sang Thành thỉnh thoảng tăng ca, lần trước ký hợp đồng với Dung thị cũng không dài, hơn nữa còn những quảng cáo khác, nên bọn họ cảm thấy nhân lực không đủ.

Trừ lần đó ra, Cố Du còn phải lên ý tưởng cho quảng cáo sản phẩm sắp được tung ra thị trường của Phó thị. Cô cực kỳ chăm chú, còn để ý đến rất nhiều loại hình quảng cáo tương tự.

Cô nghiên cứu rất kỹ vì muốn tránh né độ tương tự. Cô phải làm ra một quảng cáo độc đáo hơn.

Đối với sản phẩm mới, cô hiểu biết không nhiều lắm, có vấn đề thắc mắc nào thì cô sẽ lập tức hỏi Phó Lệ Minh.

Cô còn soạn ra một bản khảo sát, chờ sau khi có thời gian sẽ đi ra ngoài khảo sát.

Hôm nay, Hoắc Diệc Thanh đi ra văn phòng, nói với Cố Du: “Cố Du, chiều nay cô ra ngoài với tôi.”

Cố Du không nghĩ nhiều, thu dọn một chút, rồi đi cùng với anh ấy.

Đến bãi đậu xe, cô đi sau lưng Hoắc Diệc Thanh.

Hoắc Diệc Thanh chỉ vào xe của Phó Lệ Minh cách đó không xa, cười nói: “Cô ngồi xe kia.”

Cố Du nhìn sang, ngạc nhiên khi thấy Phó Lệ Minh.

“Ba người chúng ta cùng đi.” Hoắc Diệc Thanh giải thích.

Cửa kính xe Phó Lệ Minh hạ xuống, biểu hiện và giọng nói của anh lạnh lùng: “Lên xe.”

Mấy ngày nay Cố Du rất bận rộn, ba ngày không gặp anh, mà chỉ liên lạc qua điện thoại.

Thật ra anh đã hẹn Cố Du hai lần, một lần là muốn hẹn cô đi ăn sáng. Nhưng cô từ chối vì phải thức đêm làm việc nên muốn ngủ nướng một chút.

Còn một lần là muốn rủ cô đi ăn bữa khuya, Cố Du từ chối vì đang giảm cân.

Mấy ngày nay bận rộn đến mức cô không đến phòng tập, lại còn ăn vặt nữa, ăn khuya cái gì chứ, cô phải nhịn ăn mới đúng.

Thật ra cô cũng có chút cố ý muốn trốn tránh anh, thứ nhất là vì công việc của hai người quá bận, thứ hai là vì Phó Khai Nguyên đã gọi điện thoại cho cô hai lần.

Phó Khai Nguyên không nói chuyện khó nghe như trước, nhưng trong