*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Thứ sáu, vừa tan làm thì Cố Du đi thẳng đến nhà gà, cô mua vé lúc sáu giờ chiều, thời gian vừa kịp.

May mắn không kẹt xe, đi một đường thẳng đến nhà ga.

Lúc ngồi xuống chỗ ngồi, cô mới có thời gian gọi điện thoại lại cho Phó Lệ Minh.

Vừa rồi cô phải chạy cho kịp chuyến, tiếng người ở nhà ga rất ồn ào, lúc cô vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì cũng là lúc anh vừa tắt máy.

“Sao lại không nghe máy?” Giọng nói Phó Lệ Minh lộ ra vẻ không vui. Bây giờ Cố Du đã trở thành người rất khó liên lạc.

Cố Du giải thích: “Tôi đang ở trên tàu, vừa rồi không để ý.”

“Trên tàu? Đi đâu?”

“Đi tìm Dịch Huyên, cậu ấy không rảnh, vừa hay hôm nay cậu ấy ở thành phố W, tôi qua đưa hàng mẫu cho cậu ấy.” Việc này cô không nói cho Phó Lệ Minh vì cảm thấy không cần thiết.

Phó Lệ Minh im lặng một lát, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa, lát nữa đi ăn với Dịch Huyên luôn.”

“Trên tàu có bán đồ ăn gì không?”

“Có lẽ là có bán mấy món ăn vặt.”

Cho tới bây giờ Cố Du chưa bao giờ mua đồ ăn trên tàu, cô thường đi tàu khi khoảng cách ngắn, còn đi đường dài thì cô chọn đi máy bay.

“Mua chút gì đó ăn lót bụng đi.”

Dạo này Cố Du sợ ăn vặt, cũng không muốn ăn, nhưng cũng ngoan ngoãn đáp “Ừ” để anh khỏi lo lắng.

Hiện tại Phó Lệ Minh thường xuyên lo lắng cho cô.

“Khi nào về?”

“Sáng mai.”

“Mấy giờ?”

“Tám giờ.”

“Ngày mai tôi đi công tác, có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho tôi.”

Hai ngày cuối tuần anh đều phải làm việc, vốn định tối nay hẹn cô đi ăn cơm rồi xem phim. Trước đó còn đang họp, anh cố hết sức để rút ngắn thời gian cuộc họp, nhưng vẫn kéo dài hơn một tiếng, kết quá là cô đã ngồi trên xe lửa rồi.

Kế hoạch bị tan tành.

“Được, anh đi công tác cũng phải ăn cơm đúng buổi đó.” Nghe nói anh thường xuyên làm việc đến nỗi quên ăn cơm.

“Người ăn cơm không đúng buổi rõ ràng là…” Phó Lệ Minh nói đến một nửa thì dừng lại, anh sợ cô không vui. Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải thường xuyên nói anh rằng chỉ cần anh mở miệng thì sẽ khiến người khác tức chết.

Cố Du chột dạ không muốn nói chuyện với anh nữa: “Tôi cúp máy đây, phải tập trung ngồi trên tàu nữa.”

Nghe thấy tiếng còi tàu trong di động, trong lòng Phó Lệ Minh phức tạp. Cái gì mà tập trung ngồi trên tàu? Cái cớ này thật sự quá qua loa rồi.

Nhưng sau này phải nói chuyện cẩn thận một chút, vất vả lắm mới nhận được sự quan tâm từ cô, kết quả vì câu nói đó mà cô đòi cúp máy.

Hai tiếng sau, Cố Du đến thành phố W, ra khỏi nhà ga thì lập tức bắt xe đến khách sạn Dịch Huyên ở.

Dịch Huyên đang ở phòng ăn của khách sạn chờ Cố Du đến.

Lục Thiên Thạc đã ở đó.

Lúc Cố Du đi vào phòng ăn, thì thấy bộ dáng Dịch Huyên có chút thẹn thùng, vừa thấy đã biết hai người vừa rồi trêu trêu ghẹo ghẹo rồi.

Nhìn vẻ mặt Dịch Huyên ngọt ngào, Cố Du cảm thấy vui cho bạn mình.

Tình cảm của hai người bọn họ có vẻ rất tốt, đường này khó đi, nhưng bọn họ có vẻ rất thuận lợi.

Nhìn hai người bọn họ thân mật, Cố Du đột nhiên có chút hâm mộ.

Tự nhiên cô có chút nhớ Phó Lệ Minh. Nếu đoán không sai, thì anh định điện thoại hẹn cô đi ăn tối.

Nếu cô không đến đây, thì có lẽ bây giờ đang ở cùng với anh.

Thôi quên đi, không nghĩ nữa, ăn cơm với Dịch Huyên cũng rất tốt, đặc biệt là được ăn không ít cẩu lương.

“Đã nói anh không cần bóc tôm cho em rồi mà, em tự bóc được.” Dịch Huyên bất đắc dĩ nói với Lục Thiên Thạc.

Đêm nay Lục Thiên Thạc chăm sóc Dịch Huyên cực kỳ cẩn thận, mấy ngày nay anh ta nói Dịch Huyên qua phòng anh ta, nhưng cô ấy không chịu. Khách sạn là do đoàn phim sắp xếp, bên trong có rất nhiều nhân viên đoàn phim, lỡ như bị phát hiện thì mặt mũi nào là làm việc nữa. Hơn nữa, Dịch Huyên ở