Thừa Úy Tài nói: “Cậu nhóc đeo kính hình như là người yêu của nữ minh tinh, thoạt nhìn tình cảm tốt.”

Khoảng cách hai bên vốn dĩ không quá xa, ban đêm yên tĩnh hiếm thấy. Bên kia gây gổ, bên này nghe rõ mồn một.

Bạch Ấu Vi khẽ lắc đầu, “Không phải, bọn họ không phải một đôi. Mọi người xem lều vải của bọn họ.”

Phía Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc có hai cái lều.

Bên kia có năm cái lều.

“Năm cái lều, mỗi người một cái, nhìn trang phục của nữ minh tinh kia không giống người bảo thủ, không ở cùng nhau chứng tỏ cô ta và anh chàng đeo kính chưa thân quen đến mức có thể ngủ chung với nhau. Hơn nữa năm cái lều, bốn cái là màu xanh quân đội, một cái màu cam, có vẻ cô ta nửa đường thêm vào.” Bạch Ấu Vi nói.

Thẩm Mặc cũng nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Bốn cái lều màu xanh quân đội chính là lều chuyên dụng đi dã ngoại, phòng mưa thông khí, chế tạo tỉ mỉ. Còn cái màu cam kia chỉ là lều bình thường gia đình dùng khi đi du lịch.”

“Cho nên lúc những người này xuất phát, căn bản không tính cả cô ta, cũng không chuẩn bị lều cho cô ta.” Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ, “Theo lý thuyết, hai cô gái có thể ngủ cùng nhau, nhưng hết lần này tới lần khác, cô gái duy nhất trong đội vô cùng không hòa thuận với người mới thêm vào. Cho nên khi họ đi tìm kiếm vật tư, họ lấy một cái lều ở siêu thị hoặc cửa hàng bán đồ dùng.”

Thầy Thừa lắc đầu thở dài, biểu thị mình không hiểu, “Những người trẻ tuổi này… Aizz, đến lúc này rồi, có gì mà ầm ĩ. Đã đi cùng nhau nên nâng đỡ lẫn nhau, đoàn kết hỗ trợ…”

Bạch Ấu Vi mỉm cười. Nâng đỡ lẫn nhau, đoàn kết hỗ trợ, cũng cần xem duyên phận.


Cô đặt bát canh trong tay xuống, “Em ăn no, em vào lều nghỉ ngơi trước đây.”

Thẩm Mặc cầm bát và thìa, đứng dậy đi rửa thì bị thầy Thừa ngăn cản.

“Buổi tối cháu cần gác đêm, đi nghỉ trước đi! Để tôi thu dọn, để tôi để tôi ~”

Đuổi đi Thẩm Mặc, Đàm Tiếu cũng muốn trợ giúp, thầy Thừa vẫn ghét bỏ như cũ: “Cậu cũng đừng đụng vào, lần trước rửa bát còn dính rau, không rửa sạch sẽ. Cậu đưa Tiểu Tân đi chơi đi, để tôi thu dọn những thứ này…”

Đàm Tiếu xoa cằm, xem Phan Tiểu Tân ở bên cạnh, “Tiểu Tân, em có muốn chơi trò… Trò chơi tìm kho báu với anh Tiếu không?”

Phan Tiểu Tân hoang mang hỏi: “Trò chơi tìm kho báu gì cơ?”

Đàm Tiếu đi về phía cửa khách sạn hếch cằm lên, “Ban nãy chúng ta mới đến tầng hai, bên trên còn có mấy tầng.”

Phan Tiểu Tân suy tư một lúc, biểu cảm nghiêm túc gật đầu, “Ừm, trong phòng khách sạn có mì ăn liền và nước khoáng, có thể tìm một ít.”

“Còn có thuốc lá, bên trong có thuốc lá ~” Đàm Tiếu hít mũi một cái, cảm thán, “Anh đã cạn ‘đồ’ mấy ngày!”

Năm người ai cũng bận rộn.


Thừa Úy Tài thu dọn bát đũa nồi;

Đàm Tiếu dẫn đứa trẻ đi vào khách sạn;

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi ở trong lều nghỉ ngơi.

Trong lều im lặng.

Thẩm Mặc gác ca cuối cùng, ba giờ sáng đến sáu giờ, cho nên sớm nằm xuống, có điều thời gian còn sớm, tạm thời không buồn ngủ.

Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh, từ từ sờ con thỏ nhung.

Hai người đều không nói một câu.

Thẩm Mặc nằm một lúc, hỏi: “Lần này từ mê cung đi ra, thỏ có thăng cấp không?”

Bạch Ấu Vi liếc anh một cái, “Có.”

Thẩm Mặc gác đầu lên cánh tay nhìn cô, chậm rãi đợi đoạn dưới.

Bạch Ấu Vi tỏ vẻ không quá hứng thú, “Nhưng, thăng cấp không giống em tưởng tượng.”

Thẩm Mặc mỉm cười, hỏi: “Em tưởng tượng thăng cấp như thế nào?”

“… ít nhất … Có thể phóng lượng điện lớn hơn!?” Bạch Ấu Vi cau mày, đặt con thỏ nhung trước mặt hắn, “Nhưng mà lượng điện không hồi phục tí gì. Nếu nói thay đổi chỉ là nghe hiểu mệnh lệnh đơn giản mà thôi.”