Bạch Ấu Vi nói: “Đứng lên.”

Con thỏ nhung đứng lên.

Bạch Ấu Vi nói: “Ngồi xuống.”

Thỏ ngồi xuống.

Bạch Ấu Vi còn nói: “Đi về phía trước ba bước.”

Thỏ đứng lên lần nữa, quy quy củ củ đi về phía trước ba bước —

Một, hai, ba… Vừa vặn đi vào tay Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc cầm nó lên, định xem thử.

Con thỏ nhung như thể từ chối bị người chạm vào, giãy giụa trong tay anh.

Có bài học từ lần trước bị điện giật, Thẩm Mặc chỉ cau mày, thả nó xuống.


Nó chầm chậm chạy về trong lòng Bạch Ấu Vi!

Thẩm Mặc không khỏi bật cười, “Giống như con cún nhỏ.”

Bạch Ấu Vi sờ cái tai dài nhung nhung của nó, cảm thấy phiền não, “Em nói không sai chứ? Lần thăng cấp này chẳng có tác dụng… Nhiều nhất là thêm một món đồ chơi có thể nghe hiểu vài mệnh lệnh đơn giản.”

Thẩm Mặc cười nhạt nói: “Em còn nhớ lời mình từng nói không, phát triển đầu óc khó hơn tăng trưởng bắp thịt. Xem ra mê cung đang giúp nó tăng trưởng đầu óc, về sau càng ngày càng thông minh.”

“Lẽ nào lượng điện vĩnh viễn dừng ở một phần mười à?” Bạch Ấu Vi sờ lỗ tai con thỏ, biểu cảm mất mát.

Thẩm Mặc nói: “Dòng điện chỉ tạo thành tổn thương, khác biệt không lớn, nhưng nếu đầu óc đủ thông minh, có lẽ sẽ có tác dụng lớn.”

“Nói cũng phải.” Tâm trạng Bạch Ấu Vi tốt đẹp, “Cho dù không thể trực tiếp giật điện người ta biến thành than như quan giám sát, chỉ là điện chết, kết quả giống nhau, đúng không?”

Thẩm Mặc: “… Em muốn hiểu như vậy cũng được.”

Bạch Ấu Vi bật cười, tràn đầy phấn khởi chọc vào đầu con thỏ nhung, “Này, rót cho ta cốc nước.”

Thỏ ngồi trên người cô không nhúc nhích.

“Mệnh lệnh quá khó à?” Bạch Ấu Vi còn suy tư, “Vậy lấy bình nước giữ nhiệt của ta lại đây.”

Thỏ vẫn không di chuyển.

“Nó không biết bình nước ở đâu!” Thẩm Mặc đứng dậy, lấy bình nước ra khỏi ba lô, đặt ở vị trí cách con thỏ không xa, “Thử lại lần nữa.”

Bạch Ấu Vi nói: “Đi lấy bình nước của ta.”

Lỗ tai con thỏ run một cái, yên lặng leo xuống từ trên đùi Bạch Ấu Vi, từng bước một đi tới trước mặt bình nước, dùng sức ôm lấy!

Kéo bình lui về phía sau, ngã sấp xuống, đứng lên, nỗ lực ôm lấy bình, tiếp tục kéo vật nặng về phía trước!


Bạch Ấu Vi có lẽ muốn khiêu chiến cực hạn của con thỏ, lại đưa ra mệnh lệnh: “Vặn nắp bình cho ta.”

Con thỏ nhung: “…”

Ôm bình cứng đờ. KHÔNG‎ Q𝑼ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝐭𝑟u𝐲ệ𝔫‎ 𝐭ại‎ --‎ 𝖳𝑹uM𝖳𝑹𝑼𝓨E‎ N﹒V𝔫‎ --

Thẩm Mặc lấy bình nước ra khỏi tay nó, vặn nắp, rót một cốc nước đưa cho cô, “Nó không có ngón tay, em muốn nó vặn nắp cho em như thế nào?”

“Em tùy ý thử mà.” Bạch Ấu Vi uống một hớp nước, yếu ớt thở dài, “Aizz, cảm giác tác dụng của đạo cụ này có hạn ở giai đoạn hiện tại… Lúc nó phóng điện rất mạnh, nhưng lượng điện không dễ sử dụng, hơn nữa bây giờ không tìm ra chỗ nạp điện.”

Cô trả lại cốc nước cho Thẩm Mặc, “Đành đợi lần sau vào mê cung xem thử.”

Lần sau vào mê cung…

Thẩm Mặc suy tư một lúc, thấp giọng nói: “Mê cung mang tính phiêu lưu rất lớn, lần sau… tìm thêm đạo cụ phòng thân rồi hãy vào mê cung nhé!”

Bạch Ấu Vi im lặng một lúc, gật đầu một cái, “Ừm.”

Lần này mặc dù bọn họ ra khỏi mê cung rất nhanh… Đương nhiên, nếu không có người đàn ông kia lừa gạt ban đầu, Bạch Ấu Vi thấy thời gian bọn họ ra khỏi mê cung sẽ ngắn hơn.

Nhưng, tựa như Thẩm Mặc nói, mê cung mang tính phiêu lưu rất lớn.


Không nêu lên bất kỳ quy tắc nào, còn có các loại quái vật đáng ghét, nếu không phải Thẩm Mặc thân thủ tốt, bọn họ chưa chắc đi ra nhanh như thế.

Chỉ là một con rắn tham ăn cũng đủ khó chơi.

Thất bại ở trong trò chơi, có thể sử dụng mảnh ghép trò chơi đổi lấy đường sống, nhưng mà thất bại ở trong mê cung là xong đời.

Nét mặt Bạch Ấu Vi phức tạp hỏi Thẩm Mặc: “Anh nói xem, những người bị nhốt trong mê cung đi đâu cả rồi?”

Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Được rồi, vừa cơm nước xong, đừng nói mấy chuyện đáng ghét này.”

Bạch Ấu Vi nhắm mắt một cái, “… Vâng.”đường sống, nhưng mà thất bại ở trong mê cung là xong đời.

Nét mặt Bạch Ấu Vi phức tạp hỏi Thẩm Mặc: “Anh nói xem, những người bị nhốt trong mê cung đi đâu cả rồi?”

Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Được rồi, vừa cơm nước xong, đừng nói mấy chuyện đáng ghét này.”

Bạch Ấu Vi nhắm mắt một cái, “… Vâng.”