Sau khi quan giám sát tuyên bố đáp án, Thừa Úy Tài luôn cúi đầu, hai tay nắm chặt quyền.

Khi tiếng kêu thảm thiết của lần này vang lên, đầu ông càng cúi thấp, nắm đấm siết chặt hơn, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy…

Ông đang sám hối.

Ông vô ý thức lựa chọn loại đề bài mình am hiểu nhất, nhất thời quên trong cuộc chơi này ngoài ông thì đều là thanh niên! Những người này không hiểu về thơ ca cổ!

Nếu có người bỏ mạng, tương đương với… Ông gián tiếp giết bọn họ!

Ghế kim loại chậm rãi xoay tròn quay lại, người trên ghế biến mất lần nữa, chỉ có vết máu xộc xệch và vết cào trên ghế khiến người ta mơ hồ cảm giác được sự khủng bố đằng sau tử vong.

“Xin lỗi…” Thừa Úy Tài nước mắt giàn giụa, cúi thấp đầu, không dám đối mặt với ai, “Xin lỗi… Xin lỗi…”


“Ôi chao không sao mà Lão Thừa…” Đàm Tiếu không tim không phổi khuyên nhủ, “Đổi lại là tôi, tôi cũng chọn đề bài sở trường của mình! Có gì mà xin lỗi!”

Thừa Úy Tài cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, trong lòng đau nhức như có búa nện vào!

Vấn đáp may mắn — kim đồng hồ trên bàn quay mang đến vận may cho người được chọn, đồng thời cũng mang đến điềm xấu cho người không được chọn!

Là ông hại chết năm người kia!

Cả đời ông cẩn trọng, trung thực yên phận, chưa nói tục một câu với người khác! Nhưng bây giờ, ông gián tiếp làm hại năm mạng sống!!!

Thừa Úy Tài không thể kìm chế sự áy náy, như thể già yếu trong nháy mắt, mỗi nếp nhăn đều lộ ra sự xót xa và đau thương.

Bạch Ấu Vi thăm dò, lướt qua Đàm Tiếu xem Thừa Úy Tài.

Ở chung lâu như vậy, đương nhiên cô hiểu rõ Thừa Úy Tài là hạng người gì. Chính vì vậy, cô càng thêm lo lắng, tình hình lúc này, trạng thái tinh thần của ông gần như tan vỡ, sẽ ảnh hưởng lớn đến việc đáp đề.

Nếu như lần sau lại bị kim đồng hồ chọn trúng, thầy Thừa ngàn vạn lần chớ trào dâng sự đồng cảm, cố tình chọn đề bài mình không am hiểu để cho người khác qua cửa? So với thơ ca, văn học, thường thức, ẩm thực, phục trang đều là đề bài tương đối dễ ăn điểm.

Chờ đã…


Trong lòng Bạch Ấu Vi khẽ nhúc nhích, đề bài không am hiểu…

Lúc này, Thẩm Mặc ngồi bên tay trái cô, mở miệng nói: “Thầy Thừa lớn tuổi, dễ chui ngõ cụt.”

Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn anh.

Thẩm Mặc vừa nãy không trả lời đúng, bị trừ 1 điểm, hiện tại điểm số là 1.

Cô suy tư một lúc, hỏi Thẩm Mặc: “Nếu như là anh, anh sẽ chọn đề gì?”

Ánh mắt Thẩm Mặc đang lưu luyến ở các tấm bảng thong thả xoay tròn, thản nhiên nói: “Có thể anh sẽ chọn thường thức!”

“Thường thức à…” Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ.

Lữ Ngang ngồi bên trái Thẩm Mặc, ông chú cục mịch cẩu thả tiếp lời: “Đúng vậy! Chọn đề bài thường thức, thường thức chính là kiến thức đa số mọi người đều biết! Như thế công bằng đối với mọi người, chọn văn học, âm nhạc, mỹ thuật tạo hình vân vân, tính chuyên nghiệp quá mạnh mẻ! Tùy tiện ra một đề có thể giết chết mọi người!”


“Lữ Ngang đồ con heo này!” Lý Lý ngồi đối diện mắng anh ta, “Cho dù cùng là đề bài thường thức, 36 câu hỏi thường thức liên tục, liệu anh trả lời đúng nổi mấy đề? Cách làm chính xác là chọn đề bài sở trường của mình! Đúng không, Anh Nghiêm?”

Lữ Ngang mắng cậu ta: “Chuyên nghiệp cái đầu cậu! Ông đây không còn điểm!”

Câu hỏi về thơ ca mà Thừa Úy Tài chọn, mặc dù chỉ chết 5 người nhưng gần như khiến tất cả người chơi ở đây bị trừ 1 điểm, bây giờ Lữ Ngang là 0 điểm!

Nếu như đề tiếp theo quay về đề mục mang tính chuyên nghiệp mạnh, những người chơi 0 điểm không còn điểm để trừ, rất nhanh bị loại bỏ!

Bạch Ấu Vi nhìn lướt qua, còn lại 20 người trong sân chơi. Bắt đầu từ số 1, Phan Tiểu Tân 2 điểm, thầy Thừa 2 điểm, Đàm Tiếu 0 điểm, cô 2 điểm, Thẩm Mặc 1 điểm, Lữ Ngang 0 điểm, Nghiêm Thanh Văn 2 điểm, Chu Xu 1 điểm… Lý Lý 1 điểm.

Người không có điểm tổng cộng có…