Trong lúc cô suy nghĩ, Nghiêm Thanh Văn đột nhiên lên tiếng: “Đề thơ ca chỉ loại 5 người bởi vì rất nhiều người tích lũy 1 điểm ở câu hỏi cầu vồng. Hiện tại điểm đã bị trừ, nếu như độ khó đề tiếp theo lớn thì một số người bị loại — mà tương đối, nhân số giảm bớt, xác suất chúng ta bị kim đồng hồ chọn trúng cũng tăng cao hơn.”

Thẩm Mặc nhướn mày, hỏi: “Cho nên, hướng suy nghĩ thông quan của anh là thực hiện thông qua giảm bớt quân số?”

Nghiêm Thanh Văn cười khẽ, nhìn về phía Thẩm Mặc: “Cơ chế của trò chơi vốn dĩ là người xuất sắc nhất tồn tại. Việc tôi có thể làm chính là dựa theo cơ chế này, đảm bảo sự sống sót của các thành viên trong đội ở mức cao nhất.”

Dừng lại hai giây, anh ta hỏi Thẩm Mặc: “Lẽ nào vị trưởng quan này không đành lòng trông thấy thương vong?”

“Xem ra mấy người quả thực không phải người của nhóm đặc biệt.” Thẩm Mặc lạnh lùng trả lời, “Lấy mục tiêu là hoàn thành nhiệm vụ, trong phạm vi nhất định cho phép chết và bị thương. Nhưng nếu như là cái chết vô nghĩa, điều này chỉ khiến tôi cảm thấy đó là sự ngu xuẩn tự cho rằng mình đúng.”

“Thật không.” Nghiêm Thanh Văn nhếch môi, “Thụ giáo.” (1)

(1) từ cổ mang ý nghĩa chịu sự dạy dỗ. VD: Đến nhà thầy đồ xin thụ giáo.

Trong lúc họ nói chuyện, kim đồng hồ bắt đầu vòng chuyển động thứ ba, tốc độ giảm bớt, gần như sắp dừng lại.

Chu Xu ngồi ở vị trí bên cạnh Nghiêm Thanh Văn, con mắt nhìn chằm chằm kim đồng hồ, im lặng từ đầu đến cuối.


Sau khi Nghiêm Thanh Văn nói những lời kia, trong lòng cô biết, mình bị vứt bỏ.

Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang là đồng đội, lượng tri thức có phần trùng lặp, ví dụ vũ khí.

Còn kiến thức của Lý Lý cũng dễ xác định. Anh ta là nghiên cứu viên, nếu như là đề bài liên quan đến vật lý chắc anh ta sẽ đáp được.

Nói cách khác, đến khi số người giảm đến con số nhất định, ba người này sẽ hình thành một vòng tuần hoàn vô cùng tốt —

Chọn đề mục vũ khí, Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang tăng điểm, Lý Lý giảm điểm;

Chọn đề mục vật lý, Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang giảm điểm, Lý Lý tăng điểm.

Một cộng một giảm, tuần hoàn nhiều lần, chỉ cần phối hợp ổn thỏa, bọn họ có thể thuận lợi thông quan.

Còn cô…

Loại đề mục cô am hiểu là âm nhạc, vũ đạo, hí kịch…

Một khi cô được chọn đề, ba người kia sẽ đối mặt với việc giảm điểm. Ngược lại, lúc ba người kia chọn đề, cô sắp đối mặt giảm điểm!

Cho dù tích đầy 3 điểm, cô cũng bị trừ sạch!

Cho nên, cô xác định sẵn không thể nào phối hợp với phương pháp thông quan của Nghiêm Thanh Văn!

… Lần này, chẳng lẽ cô thật sự phải chết à?

Chu Xu hơi hoảng hốt.

Tử vong không đáng sợ. Đáng sợ là có người cho bạn hy vọng sau đó bạn phát hiện dưới chân vẫn là vực sâu.


Vốn dĩ cô đã chết trong mê cung vì gặp Lý Lý, sau đó lại gặp Nghiêm Thanh Văn dẫn người đến cứu Lý Lý, cho nên cô tiện thể được cứu.

Đương nhiên, lúc ra mê cung cô chiếm được một mảnh ghép trò chơi, nhưng ở trên đường, bọn họ gặp phải một trò chơi cực kỳ đáng sợ, kinh khủng! Dùng hết toàn bộ 5 mảnh ghép trò chơi!

Sau đó trong mê cung rắn được nhận 3 mảnh ghép trò chơi phân biệt ở trong tay Nghiêm Thanh Văn, Lý Lý và Lữ Ngang, không có phần của cô.

Mà thôi…

Coi như khoảng thời gian này là cô trộm được từ tay tử thần!..

Lý Lý ngồi đối diện nhìn cô, muốn nói lại thôi. Nói vậy anh ta cũng ý thức được điểm này, chẳng phải đâu nói gì.

Nói cái gì hả?

Nói xin lỗi, chúng tôi định vứt bỏ cô?

Nói chúng tôi cũng bị ép bất đắc dĩ, mong cô tha thứ cho chúng tôi?

… Không cần thiết, thực sự không cần thiết.

Cả đời này, cô nghe qua rất nhiều đạo lý, lúc chết, trong lòng sáng tỏ như tấm gương. Cô chỉ muốn thanh tĩnh một lúc, chừa chút suy nghĩ tốt đẹp về thế giới.


Chu Xu cười với Lý Lý, mà tiếp đó nhìn cây kim đồng hồ càng ngày càng chậm.

Nó muốn ngừng.

Sẽ…

Ngừng…



Vận khí là một thứ rất khó diễn tả bằng lời.

Điều này càng thể hiện rõ ràng trên người Đàm Tiếu.

Ví dụ, anh trùng hợp đoán đúng câu hỏi cầu vồng, lại ví dụ, bây giờ anh bị kim đồng hồ chọn trúng.

“Người chơi số 3, mời lựa chọn một loại đề mục.” quan giám sát nói.