Bạch Ấu Vi cười với quan giám sát: “Bạn biết, người khác không biết; người khác biết, chưa chắc bạn đã biết. Bản chất của trò chơi này chính là để kiến thức của các người chơi khắc chế lẫn nhau! Đúng là biết cách chơi ~~ thảo nào trong quy tắc của vòng thứ hai có một cái, người chơi kim đồng hồ ngẫu nhiên chọn trúng có thể chuyển quyền lựa chọn đề mục cho một người chơi bất kỳ chưa bị loại trong sân chơi. Thì ra tác dụng nằm ở đây!”

Quan giám sát lẳng lặng đứng ở trung tâm trục xoay, dưới áo choàng để lộ một nửa cái mặt nạ không có mặt, hình như đang nhìn cô, không một tiếng động.

“Cái này chưa hẳn là bug.” Phía Nghiêm Thanh Văn đột nhiên lên tiếng.

Bạch Ấu Vi ngây người, nhìn về phía anh ta.

Nghiêm Thanh Văn nói: “Biện pháp mà cô nói, trong tình huống lý tưởng đương nhiên thông suốt. Nhưng cô đừng quên, trò chơi có 36 người chơi, chưa chắc toàn bộ 36 người chơi này sẽ tín nhiệm, không có sự tin tưởng trăm phần trăm, tại sao đối phương chọn đề mục theo yêu cầu của cô?”

Nếu như không phải Đàm Tiếu làm theo lệnh của Bạch Ấu Vi, tại sao anh ta đi chọn “Số học”?

Mặc dù Tô Đan có thể mang theo học sinh thuận lợi thông quan bởi vì học sinh tín nhiệm cô, ỷ lại cô, hơn nữa những học sinh kia là bạn học cùng nhau sớm chiều, tỉ lệ kiến thức của họ trùng lặp rất cao!

Nhưng người của Bạch Ấu Vi, người của đội Nghiêm Thanh Văn, còn có nhóm người của anh Phi!


Bọn họ đến từ đẳng cấp khác biệt, thành phố khác nhau, còn không tiếp nhận cùng trình độ giáo dục! Căn bản không có cách nào phối hợp!

Lúc này, quan giám sát công bố đáp án đề số 3:

“Đáp án là D. Trả lời đúng cộng 1 điểm, đáp sai trừ 1 điểm, người chơi không có điểm đào thải khỏi cuộc chơi.”

Lúc này, không ai bị loại bỏ.

20 người chơi sống sót, tất cả chiếm được một trái tim yêu thương màu đỏ nhạt.

Kim đồng hồ màu đen trên bàn quay bắt đầu xoay tròn lần nữa.

Theo kim đồng hồ chuyển động, giọng của ông lão áo choàng xám khàn khàn vang lên: “Nhân loại ngu muội… Cho tới bây giờ, điều trò chơi của ta muốn khảo nghiệm không phải các người có kiến thức uyên bác cỡ nào, mà là tín nhiệm, giữa người và người.”

Kim đồng hồ chậm lại.

Chậm rãi ngừng.

Cuối cùng chỉ vào một cậu nhóc bình thường ở phe anh Phi.

Quan giám sát áo choàng xám phát ra tiếng cười lạo xạo, giọng khàn tựa như đổ hạt cát xù xì vào trong bình gốm.

“Như vậy… Hiện tại, không có tín nhiệm, làm thế nào cô khiến cậu ta nghe theo yêu cầu của cô, nhường lại quyền lựa chọn đề mục hả?”


Bạch Ấu Vi nhếch miệng lên, khinh thường cười khẽ một tiếng: “Tôi không nghe nhầm chứ? Mi thiết kế ra trò chơi rác rưởi này để thí nghiệm sự tin tưởng giữa người với người hả? Ông già, người ngu xuẩn là mi mới đúng!”

Dư quang nơi khóe mắt của cô liếc về phía anh chàng bình thường được kim đồng hồ chọn trúng kia, như thể đang xem một tiết mục hài hề hước.

“Hôm nay tôi cho mi một bài học, muốn người ta nghe theo lệnh của mình, chưa bao giờ dựa vào tín nhiệm, mà là… Đe dọa và dụ dỗ nhá ~”

— Bộp!

Không khí tan vỡ!

Ánh sáng màu bạc hiện lên!

Sau đó là một tiếng bịch! Một con dao nhỏ bay về phía anh chàng bình thường kia, vững vàng đâm trúng khe hở giữa hai chân anh ta!

Ghế kim loại kiên cố cỡ nào, trong lòng tất cả mọi người biết rõ, nhưng con dao đó đâm vào sâu như vậy! Vì dư lực mà cán dao còn hơi rung rung!

Anh chàng bình thường run như cầy sấy, mặt tái như màu đất! Sợ đến mức không kêu thành tiếng!


Là Thẩm Mặc ra tay.

Nghiêm Thanh Văn nhướn mày cảm thấy có phần bất ngờ. Anh ta cứ tưởng rằng Thẩm Mặc là người quân nhân “Ôn hoà, nhân từ”.

Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm nhìn anh chàng bình thường: “Nếu làm theo lời tôi, mỗi người chúng ta đều đầy điểm thông quan trò chơi. Ồ, có phải rất tuyệt hay không? Cho nên có gì mà phải do dự? Trừ phi… Anh muốn lập tức chết ở đây?”

Anh chàng bình thường sợ hãi nhìn cô, từng giọt mồ hôi lăn trên mặt, run lẩy bẩy không nói ra lời.

“Đừng nghe lời nó!”

Anh Phi ở bên cạnh đột nhiên quát:

“Trong tay người đàn ông kia chỉ có một con dao! Hiện tại hắn ta không làm chú bị thương được!”