Bạch Ấu Vi nhíu mày nhìn sang.

Anh Phi hô hào đồng đội của mình: “Chúng ta thường đá cầu cùng nhau! Chú chọn thể dục, tám, chín phần mười là đề liên quan đến bóng đá! Đến lúc đó chẳng những chúng ta có thể thông quan! Còn có thể đào thải hết toàn bộ chúng nó!”

Hắn khàn cả giọng!

“Chọn thể dục! – toàn bộ chúng nó đáng chết! Bọn chúng hại chết bao nhiêu người của chúng ta! Đều đáng chết!!!”

Đôi mắt Bạch Ấu Vi hung ác nham hiểm, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Thẩm Mặc biết cô muốn làm gì, thản nhiên nhắc nhở một câu: “Kìm chế.”

Bạch Ấu Vi nói: “Em luôn kiềm chế mà.”

Nói xong, cô nắm con thỏ nhung trong ngực, ném ra ngoài —

Bộp.

Con thỏ nhung rơi vào trên đĩa quay.


Ánh mắt của mọi người tập trung toàn bộ về phía con thỏ. Họ không hiểu tại sao Bạch Ấu Vi lại ném ra một con thỏ nhồi bông?

Là thấy mưu kế của mình không thực hiện được, cho nên khóc lóc om sòm ném đồ à?

Lỗ tai thỏ run lên.

Mọi người hoảng sợ, hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không, tiếp theo… Bọn họ thấy, con thỏ kia, tự mình đứng lên!

“Là… Là đạo cụ…” có người hoảng sợ nhỏ giọng nói.

Nếu không giải thích như thế nào! Vì sao món đồ chơi lông xù kia tự biết di chuyển?!!

Bạch Ấu Vi cười nói: “Con dao nằm ở đó, đúng là hù dọa các người, nhưng ai nói cho các người biết, sát nhân cần dùng đến dao chứ?”

Cô thoáng cúi đầu, nói với thỏ, giọng nói ôn hòa mà tàn khốc, “Thấy cái tên quấn băng trên đầu kia không? Ta muốn xem ~ dáng vẻ hắn nhảy múa vì bị sét đánh.”

Thỏ bước cái chân ngắn đi về phía anh Phi.

“… Đệt, đồ chơi gì… Cút ngay! Cút ngay cho ông!”

Anh Phi có phần bị hù dọa, dùng sức lùi về sau, nhưng thân thể bị cố định chắc chắn.

Hắn muốn đá văng con thỏ, chân bị siết chặt, không nhúc nhích được! Hắn muốn tự tay ném văng con thỏ, cái cổ bị bóp chặt không khom lưng được!

Thỏ nghiêm túc đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, con mắt nhỏ như hạt đỗ đen nhòm hắn.

Con ngươi Anh Phi hơi co lại, thần kinh căng như dây đàn, không thể nào đoán trước một giây tiếp theo có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên!

Trước mắt hiện lên dòng điện màu tím!

Giống như con rắn! Lại giống chùm tia sáng chói lọi! Xẹt một tiếng, thân thể anh Phi run lẩy bẩy!


Hắn không ngừng run rẩy!

Không ngừng run rẩy!

Sắc mặt tái xanh, mí mắt lật ngược, thậm chí miệng không khống chế được chảy xuống nước bọt!

Cho dù không nghe được thanh âm, không có tiếng kêu thảm thiết, người ở đây đều cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu thẳm —

Bọn họ là cá nằm trên thớt! Mặc cho trò chơi xâm lược, cũng mặc cho Bạch Ấu Vi xâm lược!

Điện giật kết thúc…

Thời gian chỉ ba, năm giây, anh Phi như thể mất nửa cái mạng, hỗn loạn, ngồi phịch ở trên ghế không nói một lần, thỉnh thoảng tay chân co giật vài cái.

Thỏ quay người, lốc cốc trở về.

“Không cần quay về.” Biểu cảm Bạch Ấu Vi hờ hững xua tay, “Mày đứng ở đó! Kẻ nào không nhường quyền chọn đề, mày điện giật hắn.”

Mọi người: “…”

Bạch Ấu Vi nói: “Đừng điện giật chết, điện giật đến khi hắn tình nguyện thì thôi.”


Mọi người: “…...”

Ma quỷ này đến từ đâu vậy!!!

“Mọi người cùng nhau phối hợp, cùng nhau thông quan đi ra ngoài không tốt à?” hai tay Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng đập vào nhau, giọng điệu sung sướng, “Vì sao nhất định phải làm theo ý mình? Khiến anh chết tôi sống, có ý nghĩa gì, đối mặt với nguy hiểm, con người càng nên đoàn kết một lòng mới đúng…”

Dừng một chút, cảm giác mình nói những lời này là lạ, cô quay đầu xem bên kia: “Thầy Thừa, nếu không… bác khuyên bảo bọn họ đi?”

Thừa Úy Tài ngẩn người.

Sau đó ông lau nước mắt, nét mặt cứng rắn nói: “Vi Vi nói không sai! Giờ này phút này, điều chúng ta cần nhất chính là đoàn kết!

Đoàn kết là cái gì? Đoàn kết chính là tập trung sức mạnh cùng thực hiện lý tưởng chung!

Những người có cùng khát khao chiến thắng! Những người có cùng khát vọng sẽ mạnh mẽ!

Một đóa hoa dù đẹp cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi, biển hoa nở rộ mới tỏa ra ánh sáng chói lọi!

Vì thông quan trò chơi chúng ta tụ tập với nhau! Chúng ta là một tổng thể! Quốc gia cần đoàn kết! Xã hội cần đoàn kết! Chúng ta, cũng, cần, đoàn, kết!!!”