Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn lẫn nhau.

Chu Xu thử dò hỏi: “Có liên quan đến đống quần áo ở trên tầng không? Ví dụ… Cần mười người chúng ta cùng mặc vào trang phục được chỉ định thì mở ra trò chơi?”

“Có khả năng này.” Nghiêm Thanh Văn thoáng gật đầu, “Thế nhưng những trang phục kia cũng có thể là một cái bẫy, trước khi chưa biết rõ tình hình, tôi đề nghị mọi người không thay quần áo.”

Chu Xu biểu thị đồng ý gật đầu, nhìn về phía những người khác, chần chừ nói: “Vậy bây giờ chúng ta… nên làm gì?”

Không ai lên tiếng.

Hình như bên ngoài mưa to hơn, hạt mưa đập vào cửa sổ rầm rầm.


Trong phòng càng nổi bật sự yên tĩnh.

Thẩm Mặc nói: “Ý nghĩ của tôi là nếu trò chơi chưa bắt đầu, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đầy đủ. Thân thể không thoải mái, sớm nghỉ ngơi điều chỉnh, hiện tại có bao nhiêu nước và thức ăn, có thể chống đỡ bao lâu. Hơn nữa trong ngôi nhà này, có chỗ nào chúng ta chưa kiểm tra, ví dụ có ngăn bí mật, tầng ngầm vân vân.”

Thầy Thừa tiếp lời: “Ban nãy lúc đun nước, tôi đã kiểm tra phòng bếp. Ở đó không có thức ăn, có điều điện và nước sử dụng bình thường, trong ba lô của tôi có mấy gói mì ăn liền.”

“Trong cặp sách của em có vài quả sơn trà…” Phan Tiểu Tân lấy cặp sách của mình, mở ra, để lộ một nửa cặp đựng quả sơn trà.

Vàng rực, bởi vì cặp sách ngấm nước mưa, rất nhiều quả ướt nguyên.

Trước khi vào trò chơi, cậu và Đàm Tiếu đang trèo cây hái sơn trà, hái được rất nhiều, sau đó ra khỏi trò chơi vấn đáp may mắn, lại đeo cặp sách đi vào nơi này.

Thừa Úy Tài đi vào bếp cầm một bát thủy tinh lớn, nói: “Tiểu Tân, cháu đổ quả sơn trà ra, để lâu trong cặp sách bịt kín rất dễ hỏng.”

Nhóm người phía Nghiêm Thanh Văn tự tìm kiếm. Bọn họ đi vào vội vàng hơn đội Thẩm Mặc, không mang theo đồ, càng không có thức ăn.

Thứ đồ duy nhất có thể coi là “Thực phẩm” trên người Lữ Ngang chính là bao thuốc lá, đã bị anh ta ném vào lò sưởi âm tường.

Nói cách khác, thức ăn dành cho mười người chỉ gồm hai gói mì ăn liền và một đống quả sơn trà.

Thật bủn xỉn.


Giọng Lý Lý rất bé nói: “Vừa rồi tôi và Đàm Tiếu đi lạc trong rừng cây, không phát hiện có dấu vết của động vật, có thể mưa quá lớn… Nếu như ở đây thực sự không có gì cả, chúng ta…”

Anh không nói hết lời nhưng tất cả mọi người hiểu ý anh.

Nếu như ở đây chẳng có gì, mà trò chơi chậm chạp chưa mở ra, bọn họ sẽ… chết đói ở chỗ này.

“Mọi người đều là người chơi đã từng được thăng cấp, tố chất cơ thể mạnh hơn người bình thường, nhịn đói vài ngày không phải vấn đề lớn.” Nghiêm Thanh Văn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, “… Buổi sáng chúng ta đã ăn điểm tâm, sau đó vào vấn đáp may mắn, tiêu tốn khoảng một tiếng đồng hồ. Thời gian hiện tại là mười một giờ, chưa tới lúc đói bụng, tôi đề nghị buổi trưa mỗi người ăn một quả sơn trà là đủ, từ giờ trở đi tiết kiệm thức ăn.”

Thừa Úy Tài nói: “Chúng ta đi tìm xem! Một ngôi nhà lớn như vậy, kiểu gì cũng tìm thấy đồ ăn, đợi mưa tạnh, lại đi ra ngoài tìm…”

“Chia nhau đi tìm.” vẻ mặt Thẩm Mặc bình thản, “Trong lúc tìm kiếm, tốt nhất mọi người thay phiên nhau đi tắm, tắm nước nóng có thể ngăn một người bị cảm vì dầm mưa cũng giúp phục hồi thể lực.”

Nghiêm Thanh Văn gật đầu, xem như hai phe có chung ý kiến.


Cả buổi chiều, bọn họ vừa lục lọi ngôi nhà vừa thay nhau đi tắm, sấy khô quần áo.

Bởi vì bận tâm đến Bạch Ấu Vi bị ốm đang nghỉ ngơi, cho nên phòng cô nằm để lại lục soát cuối cùng.

Lúc Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào, phát hiện khăn tắm và chăn đều rơi dưới giường, Bạch Ấu Vi mặc một chiếc váy đen viền trắng, nằm yên lặng trên giường.

Mái tóc cô bé dài và hơi xoăn, xõa tung như rong biển, gần như hòa hợp với bộ váy đen, làn da trắng nõn trong suốt giống như một con búp bê tinh xảo.

… Búp bê?

Lòng Thẩm Mặc vô ý thức căng thẳng, bước tới khẽ gọi cô: “Bạch Ấu Vi.”