Bạch Ấu Vi lẳng lặng nằm đó, không có phản ứng.

“Bạch Ấu Vi?” Thẩm Mặc tăng thêm âm lượng, giống như một cái dây căng hết cỡ.

Cô vẫn không nhúc nhích.

Anh cầm tay cô, là ấm áp.

Gương mặt, cũng là nóng.

Mạch đập, vẫn còn.

Hô hấp, cũng có.

Nhưng vì sao cô chưa tỉnh lại?

Là sốt cao ngất xỉu hay là…

Răng hàm Thẩm Mặc cắn chặt, tự tay nâng Bạch Ấu Vi lên khỏi giường!


“A!”

Bạch Ấu Vi không đề phòng, sợ đến mức thốt lên một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi!

Thẩm Mặc đầu tiên giật mình, sau đó đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ!

Nghe tiếng kêu, tất cả chạy đến, thấy Bạch Ấu Vi bình yên vô sự ngồi ở trên giường, Thẩm Mặc đứng bên cạnh giường, mây đen rậm rạp che kín mặt, đen đến mức có thể nhỏ ra mực!

“Đã xảy ra chuyện gì?” thầy Thừa mờ mịt quan sát biểu cảm của hai người, “Hai đứa sao thế?”

Ánh mắt Thẩm Mặc nặng nề nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi, nhìn một lúc, hít một hơi thật sâu, nói: “Không có việc gì.”

Nói là không sao nhưng giọng nói anh lạnh như ngâm trong hầm băng, nghe không ổn chút nào!

Không đợi thầy Thừa hỏi lại, mặt anh không biểu cảm quay người, không nói câu nào, đi ra khỏi phòng.

Mấy người tụ tập ngoài cửa mấy người nhìn nhau, đều nhận ra biến hóa tế nhị giữa Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.

Thầy Thừa lo lắng hỏi: “Vi Vi, đến cùng xảy ra chuyện gì hả? Cháu và Thẩm Mặc cãi nhau à?”

“Không có…” Bạch Ấu Vi phủ nhận, sau đó bĩu môi, buồn phiền trả lời, “Khi nãy anh ấy… hình như cho rằng cháu biến thành thú bông.”

Mọi người: “…”

Trong yên lặng, Đàm Tiếu đột nhiên thốt lên: “Oa! Không phải bà chị cố tình giả vờ chứ!!”

Bạch Ấu Vi lập tức nghiêm khắc lườm anh: “Tôi là loại người đó à?!”

Đàm Tiếu không kiêng nể cười ha ha: “Giống mà, giống mà!”

“Cười cái đầu cậu!” Bạch Ấu Vi ném cái gối!

Không đập trúng, Đàm Tiếu chạy như một làn khói.


Vừa chạy vừa tố cáo: “Anh Mặc! Vi Vi lại lên cơn! –“

Bạch Ấu Vi: “…”

Đệt, cô thật sự không cố ý!



Cả buổi chiều, Thẩm Mặc không để ý tới Bạch Ấu Vi.

Dĩ nhiên không phải hoàn toàn không quan tâm. Bạch Ấu Vi gọi anh, anh sẽ đến. Bạch Ấu Vi muốn uống nước, anh đi rót nước. Bạch Ấu Vi muốn xuống lầu, anh sẽ ôm cô xuống dưới.

Thế nhưng anh không nói câu nào, chẳng thèm có một ánh mắt dư thừa.

Điều này làm cho Bạch Ấu Vi rất khó chịu, đồng thời có phần mới mẻ. Trong đầu cô nghĩ sở dĩ anh như thế, xét đến cùng bởi vì lo lắng cho cô. Xem ra việc mình biến thành thú bông tạo thành sự kích thích không hề nhỏ đối với anh.

Suy tư một lúc, cô quyết định rộng lượng một lần, tha thứ anh xấu tính.

Huống chi…

Cô xem cái váy trắng đang phơi khô cạnh lò sưởi âm tường.


Anh còn giúp cô giặt quần áo, làm sao cô nỡ lòng nào giận anh?

Thẩm Mặc tìm được một đống củi đã chặt sẵn ở dưới mái hiên cửa đằng sau, anh ôm vào một đống. Củi bị ẩm, thậm chí có thanh mọc ra nấm, bị anh ôm vào lòng nom rất buồn cười.

Bạch Ấu Vi nhìn anh cười.

Nhưng mà nụ cười này không thể tác động đến người đàn ông.

Thẩm Mặc mặt không biểu cảm đặt đống củi xuống phía trước lò sưởi âm tường cho khô ráo, đề phòng sau khi củi trong lò cháy hết thì không có củi đốt.

Anh ngồi xổm trước lò sưởi âm tường, đôi mắt đen phản chiếu ngọn lửa, đường nét bắp tay rõ ràng, nhanh nhẹn xếp đống củi thành một tòa tháp nhỏ theo hình chữ Tỉnh (井), đồng thời đảm bảo giữa mỗi thanh củi đều để lại một khoảng trống, tăng cường đối lưu không khí để chúng khô nhanh hơn.

Bạch Ấu Vi ngồi bên cạnh xem anh làm việc. Anh nghiêm túc, vẻ mặt uy nghiêm và lãnh đạm của anh tạo nên lời cảnh báo thầm lặng rằng người lạ chớ đến gần, chính vì thế càng thêm lạnh lùng, quyến rũ và đầy nam tính.

Trong lòng cô giống như có cái lông chim lướt nhẹ qua, không nhịn được gọi anh: “Thẩm Mặc.”

Thẩm Mặc quay đầu nhìn cô, lông mày hơi nhíu tỏ vẻ không hiểu.

“Nếu có một ngày em biến thành thú bông.” cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, chăm chú hỏi, “Anh có khóc vì em không?”