Nhược Vũ sau khi trở về biệt thự của hắn, cô vẫn mặc áo cưới trên người, gương mặt thẩn thờ, rủ rượi, đôi mắt đỏ hoe đến đáng thương.
Cạch
Lộ Lục Quân một thân cảnh phục bước vào, hắn đứng nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt có chút thương hại không còn vẻ dịu dàng dành cho cô như trước
" Cô muốn tỏ ra thương hại cho ai xem ? Cha cô là tội phạm, sớm muộn gì cũng phải vào tù.

Cô đang là phải vui mừng vì đã giúp chúng tôi bắt được tội phạm truy nã chứ ? "
Nhược Vũ đưa đôi mắt tràn ngập đau thương nhìn hắn, cả người đứng dậy chạy đến nắm lấy áo hắn
" Lộ Lục Quân, tại sao anh lại lợi dùng tình cảm của tôi dành cho anh như vậy ? Lợi dụng tôi mà bắt cha tôi cùng mọi người vào tù, anh không thấy tội lỗi sao ? "
Hắn lạnh nhạt hất tay cô ra khỏi người mình, ánh mắt màu hổ phách lạnh lẽo dán chặt trên người cô
" Lam Nhược Vũ.

Là do cô tự đâm đầu vào chuyện tình cảm này.

Bản thân cô cũng nên biết con gái tội phạm không nên yêu cảnh sát! Là do cô quá ngu ngốc "
Cô thẩn thờ ngồi thụp xuống sàn nhà, bật cười nhưng nước mắt lại rơi
" Haha.

Phải, là tôi ngu ngốc.


Ngu ngốc nên mới phá bỏ rào cản mà yêu anh, ngu ngốc vì quá tin những lời đường mật kia của anh, yêu anh vô điều kiện, ngu ngốc đồng ý kết hôn cùng anh.

Để rồi cha tôi phải vào tù, tôi mang danh bao che tội phạm truy nã.

Phải, là do tôi ngu ngốc "
Lộ Lục Quân nhìn biểu cảm của cô mà trong lòng có chút gì đó đau nhói khó nói nên lời nhưng cũng chỉ một chút, hắn gạt bỏ những cảm xúc khó hiểu kia rồi sải bước ra ngoài, để lại một câu nói
" Bây giờ cô đã là thiếu phu nhân của Lộ gia, cho nên hãy giữ mặt mũi cho Lộ gia đi "
" Tôi muốn ly hôn ! "
" Cô nói cái gì? "
Hắn quay người lại nhíu mày nhìn cô, câu nói này không hiểu sao làm hắn vô cùng tức giận.
Nhược Vũ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập câm phẫn làm hắn có chút ngạc nhiên.

Cô không lạnh nhạt mà đáp, giọng bình tĩnh đến lạ thường
" Ly hôn.

Tôi muốn ly hôn "
Lộ Lục Quân cười lạnh, hắn bước ra khỏi cánh cửa để lại một lời cảnh cáo cho cô
" Cô có nghĩ thì cùng đừng nghĩ đến việc tôi sẽ đồng ý ly hôn.

Tôi chưa bắt cô trả hết nợ mà cha cô gây ra thì cô đừng mong thoát khỏi Lộ gia này một bước ! "
Rầm
Hắn mạnh tay đóng cửa phòng.

Nhược Vũ cười chế giễu , cô biết hắn cưới cô là có mục đích cho nên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Nhưng mà dù hắn đối xử với cô như vậy, với cha cô như vậy sao trái tim cô vẫn một mực hướng về hắn như vậy ? Do cô nhu nhược hay do trái tim cô vẫn còn yêu hắn, chưa thể nào từ bỏ được ? Thật đáng thương mà.
Nhược Vũ cô tự nhốt mình trong phòng cho đến tối, không ăn uống, không thay đồ, vẫn mặc chiếc váy cưới mà cô đã cùng hắn chọn suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cô không muốn gặp hắn, không muốn hắn bộ dạng thảm hại của mình
Cốc cốc
" Thiếu phu nhân, mời cô xuống ăn tối "
" ....!"
" Thiếu phu nhân ? "
" Được.

Tôi sẽ xuống ngay "

" Vâng "
Nhược Vũ hít một hơi thật sâu, người chậm rãi đứng dậy bước vào phòng tắm, gột bỏ những u buồn kia, sự yếu đuối kia để đối mặt những thứ trước mắt sắp tới.

Nhìn mình trong gương, cô bật cười mỉa mai, đôi mắt sưng húp lên trong thật đáng thương làm sao nhưng đối với hắn chắc là thảm hại.

Cô từ từ cởi bỏ chiếc váy cưới trên người mình xuống và thay một bộ đồ mới lên người, ném bỏ chiếc váy cưới kia vào thùng rác bên cạnh.

Dù giữ lại nó thì cũng không có lợi ích gì, nhìn thấy nó lại khiến cô gợi lên nổi buồn ngày hôm nay, vứt bỏ nó là điều tốt nhất.
Nhược Vũ chậm rãi bước xuống lầu, đến gần bàn ăn thì không thấy hắn đâu , chắc hắn cũng không muốn thấy cô cho nên không muốn ở nhà, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải khó xử.

Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn những thức ăn đẹp mắt trên bàn mà lòng lạnh lẽo, cầm lấy đũa mà bỏ vào miệng, sự nhạt nhẽo lang toả khắp khoang miệng, khó khăn mà nuốt xuống
" Lộ Lục Quân đâu rồi ? "
" Thưa thiếu gia đã ra ngoài, cậu ấy tối nay sẽ không về nên dặn phu nhân đừng đợi "
" Ừm "
Cô trả lời một tiếng cho có lệ, một mình giải quyết hết số thức ăn ở trên bàn trong sự cô đơn, lạnh lẽo.
Ăn xong, cô lại lên phòng của mình, vừa bước lên cầu thang thì sự bàn tán của người giúp việc lọt vào tai cô
" Nhìn cô ta xem, là con gái của một kẻ tội phạm mà tỏ ra mình thanh cao, cô ta cũng xứng làm thiếu phu nhân sao ?"
" Thật không hiểu thiếu gia tại sao lại đem cô ta về nhà "
" Thật tội nghiệp cô Cẩn Y "
" Suỵt...!"
......
Nhược Vũ bỏ qua tai những lời nói đó mà tiếp tục bước lên cầu thang về phòng của mình, cô là con của tội phạm, cô biết chứ ! Cô không xứng với anh, có biết chứ ! Là do cô tự chuốc lấy nên phải tự cam chịu, không quyền than trách.

Nhưng Cẩn Y là ai ? Mà cô cũng không cần quan tâm, không liên quan đến cô.


Nhược Vũ vào phòng khoá chặt cửa, cả người nằm xuống chiếc giường lạnh lẽo kia, khoé mắt lại rơi nưới mắt, đưa tay hai tay ôm lấy gương mặt mà bật khóc
" Cha.

Nhược Vũ sẽ sống thật tốt, cha nhớ phải giữ gìn sức khoẻ mà về với Nhược Vũ.

Nhược Vũ có lỗi với cha "
Dần dần cô mệt mõi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Cạch
Cánh cửa phòng được mở ra, tiếng giày vang lên trong căn phòng.

Lộ Lục Quân nhìn người con gái ngủ trên giường mà ánh mắt trở nên thâm trầm, hắn nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người cô, đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khoé mắt
" Nhược Vũ xin lỗi, đừng bỏ Nhược Vũ mà đi "
Không biết cô nằm mơ thấy gì mà lời bật ra có chút đau khổ, có chút bức lực.
Lộ Lục Quân nhìn cô một lát sau đó lại ra ngoài, nhè nhẹ đóng chặt cửa.

Hắn dựa người vào cánh cửa, lôi ra trong túi quần một đíu thuốc bỏ vào miệng, gương mặt lộ ra vẻ khó dò, khó đoán được hắn đang nghĩ gì.
" Lam Nhược Vũ, lừa dối cô như vậy thật không tốt nhưng đó là những gì mà cô phải trả giá ! Có trách thì trách cô là con gái của tội phạm truy nã "
Hắn chậm rãi rời đi, khói thuốc lượn lờ trong khí mang một nét u sầu cùng ma mị..