Sáng hôm sau, Nhược Vũ đã dậy từ rất sớm, cô mặc trên người một chiếc váy màu trắng vô cùng đơn giản nhưng lại toát ra vẻ thanh thoát, đơn thuần của một cô gái.

Cô một mình đi dạo trong sân khu biệt thư to lớn, ngồi trên xích đu màu trắng trong vườn mà hít thở không khí trong lành, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, đôi mắt to tròn xinh đẹp hiện lên một nét cười
" Mẹ.

Mẹ trên trời cao nhất định phải phù hộ cho cha được an toàn.

"
Gâu gâu
Tiếng sủa đột nhiên vang lên, một chú chó to lớn trắng toát chạy đến bên cạnh cô mà sủa, nó thè lưỡi li3m nhẹ nơi chân của một cái như để cô biết sự hiện diện của mình.

Nhược Vũ giật mình cuối nhìn sinh vật đang li3m tay mình mà ngạc nhiên , hai mắt cô chợt loé lên tia sáng, gương mặt vui vẻ đưa tay xoa đầu con chó
" Nhóc con, em chui từ đâu ra vậy ? "
" Gâu "
Con chó sủa một cái như trả lời cô, nó thè lưỡi vui vẻ đi đến đến để đầu lên đùi cô .
Cô bật cười, đưa tay xoa đầu nó, xoa đến bộ lông trắng mượt như tuyết kia mà thích thú.

Cô rất thích chó, thật sự rất thích ! Trước kia cô có nuôi một con chó nhỏ lông xù rất đáng yêu, cô yêu thương nó như một người bạn của mình vậy nhưng trải qua một cơn bạo bệnh, nó đã rời xa cô, khi đó cô khóc rất nhiều, cha cô tìm đủ mọi cách dỗ cô nhưng cô vẫn không nín.

Nghĩ tới đây cô vô thức bật cười.
Tay khẽ chạm đến cổ của nó thì thấy được một chiếc vòng cổ, cô cuối người xem chữ trên mặt vòng cổ
Là Tiểu Bạch sao ?
" Tiểu Bạch "
" Gâu "
Cô bật cười, cùng nó mà chơi đùa.


Vậy bây giờ cô đã có một người bạn để chơi cùng, không phải cô đơn trong căn biệt thự này.
Bên trong nhà, Lộ Lục Quân tay ôm một người con gái bước vào, hắn đứng nhìn bên ngoài sân nhìn thấy cô chơi đùa cùng con chó mà hắn đã mua thì có hơi sửng người, cô một thân váy trắng đơn giản, toát lên vẻ thanh thoát của một thiếu nữ, chơi đùa cùng con chó Tiểu Bạch như một thiên thần vậy, khiến hắn không khỏi bị thu hút
" Tiểu Bạch, lại đây "
" Gâu "
" Tiểu Bạch "
Hắn ngây ngẩn nhìn vẻ đẹp đó mà trái tim vô thức run lên mảnh liệt nhưng sau đó bị dập tắt bởi giọng nói của cô gái đứng bên cạnh
" Lục Quân.

Anh làm sao vậy ? Có chuyện gì sao ? "
" Không sao.

Anh đưa em vào trong "
Lộ Lục Quân lấy lại bình tĩnh dìu cô gái kia vào trong nhà.
Sau khi chơi đùa mỏi mệt với Tiểu Bạch, cô cùng nó đi vào trong ăn sáng.

Đến bàn ăn thì thấy sự hiện diện của một cô gái trên bàn ăn , cô ấy gương mặt thật xinh đẹp, trên ngoài toát ra vẻ sang trọng cùng thanh thoát, nhưng mắt lại bị một tấm vải trắng che lại, cô đưa mắt nhìn sang Lộ Lục Quân, nhìn thấy hắn dịu dàng chăm sóc cho cô ấy, đút cho cô ấy ăn, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương cùng nuông chiều mà lúc trước cô đã từng được nhận nhưng bây giờ là sự lạnh nhạt cùng khinh thường từ hắn.

Nhược Vũ phớt lờ hành động của hai người họ, cùng Tiểu Bạch đến bàn ăn ngồi xuống, thấy cô người giúp việc nhanh chóng đem thức ăn đến, lấy một phần cho Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch ăn ngon lành mà cô vui vẻ cười, sau đó cũng ăn phần của mình .
" Nhược Vũ, đây là Cẩn Y.

Từ giờ cô ấy sẽ sống ở đây "
" Chào chị Nhược Vũ, em nghe Lục Quân kể về chị.

Mong sau này chị giúp đỡ "
" Ừm "
Cô lạnh nhạt mà nói, tiếp tục cuối người giải quyết phần ăn của mình.
Cẩn Y thấy cô dường như không có thiện cảm với mình liền đưa tay mò lấy ly nước bên cạnh đưa về không trung như muốn mời cô uống nước
" Chị Nhược Vũ, em mời chị uống nước"
Cạch
Cẩn Y như cố ý nghiêng cái ly làm ly rớt xuống bàn khiến nước đổ lên váy của cô ướt một mảng , cô nhanh chóng lùi ghế đứng dậy lấy giấy trên bàn mà lau lấy.

Cô ấy đứng dậy đưa tay quơ qua mà xin lỗi tới tấp
" Chị.

Em...!Em xin lỗi , em không cố ý.

Do..

Do em không thể nhìn thấy, cho nên...!"
" Không sao.

Tôi no rồi, lên phòng trước "
Cô lạnh nhạt trả lời, không nhìn hắn với Cẩn Y lấy một cái, nhanh chóng xoay người lên lầu, Tiểu Bạch cũng lẽo đẽo theo sau.
Sau khi cô đi, Cẩn Y quay sang nói với hắn giọng có chút ấm ức cùng có lỗi
" Lục Quân.


Chị ấy giận em rồi sao ? Do em mà chị ấy chưa ăn sáng hết "
Hắn đưa mắt nhìn bát súp vẫn còn đầy sau đó dời mắt nhìn lên trên lầu mà trầm ngâm giọng trầm xuống
" Mặc kệ cô ta, anh đút em ăn.

Ăn xong chúng ta đến bệnh viện "
" Vâng ! "
[...]
Trên phòng của mình, Nhược Vũ ngồi thụp người xuống mà lặng lẽ khóc.

Cô đột nhiên cảm thấy tủi thân, cảm thấy cô đơn lạ thường, nhìn hắn dịu dàng với người con gái khác trước mặt mình mà tim cứ nhói lên từng hồi.

Lạnh nhạt, không quan tâm chỉ là một cái cớ để cho hắn biết cô vẫn mạnh mẽ, không yếu đuối như trước để hắn phải khinh thường, chán ghét.

Cô yêu hắn như vậy, yêu đến ngu ngốc, yêu đến bất chấp nhưng nhận lại là sự lừa dối, sự lợi dụng, sự thất vọng.
" Gâu "
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh thấy cô khóc liền sủa một cái rồi đến dựa đầu vào vai cô mà an ủi.

Nhược Vũ khẽ cười, đưa tay xoa đầu lấy nó
" Cảm ơn Tiểu Bạch "
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, Nhược Vũ nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy bước đến mở cửa, đập vào mắt cô là thân ảnh to lớn của Lộ Lục Quân, cô nhíu mày lạnh nhạt hỏi
" Anh tìm tôi có chuyện gì ? "
Hắn đưa mắt nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lại nhìn chiếc váy vẫn còn ướt kia mà nhíu mày .
Cô khóc sao ?
" Lộ Lục Quân ! "
" Cẩn Y cô ấy không thấy được ánh sáng, những ngày sau cô nhớ giúp đỡ cô ấy.

Tốt nhất đừng làm gì tổn hại đến cô ấy ! "
Cô nở nụ cười chế giễu, ngước mặt lên nhìn hắn
" Đây là muốn lên nhắc nhở tôi sao ? Theo như tôi biết, cô Cẩn Y kia hình như là tình nhân của anh ? "
" Cô ấy không phải tình nhân , cô ấy là người tôi yêu ! "

Hắn tức giận trừng mắt với cô, gằn giọng khẳng định câu nói của mình.
Nhược Vũ có chút ngỡ ngàng với câu trả lời này của hắn, sau đó lại bật cười, nụ cười có chút mỉa mai
" Phải rồi.

Là người anh yêu, phải.

Xin lỗi đã xúc phạm đến.

Được rồi, anh có thể đi "
Lộ Lục Quân quay người bước đi thì bị câu nói của cô làm cho khựng lại
" Lộ Lục Quân, từ trước tới giờ anh có từng yêu tôi không? Hay tất cả chỉ là sự lừa dối trong kế hoạch của anh ? "
Cô nhìn tấm lưng cao lớn kia mà lòng có chút mong đợi, chỉ cần hắn nói có, chỉ cần hắn nói có thôi là cô mãn nguyện rồi.

Nhưng câu nói của hắn lại khiến cô thất vọng, khiến sự hy vọng kia tan vỡ , trái tim như rỉ máu .
" Trước giờ, tôi chưa từng yêu cô.

Người tôi yêu chỉ có duy nhất Cẩn Y "
Dứt lời hắn liền rời đi, để lại cô gái đau đớn ngồi thụp xuống đất mà cười chế giễu cho tình yêu ngu ngốc của mình.

Nước mắt tuông ra như hạt trân châu đứt dây, thấm ướt cả gương mặt xinh đẹp.
" Thì ra...!Thì ra là do em đa tình.

Từ trước đến giờ em đa tình yêu anh, yêu anh đến điên cuồng.

Lộ Lục Quân, anh thật sự rất vô tình, anh có biết không? ".