*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Hai người một lớn một nhỏ đã đứng ở cửa chung cư, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn chẳng quan tâm, cùng lúc xuống xe đã chạy nhanh về phía con trai của mình.

Không chút nghĩ ngợi ôm bóng hình nhỏ bé đó vào trong lòng mình.

Diêu Hữu Thiên đã kích động đến mức không nói nổi một lời nào.

Hai ngày, suốt cả hai ngày không liên lạc được với con trai của mình, đối với cô mà nói giống như hai năm dài đằng đẵng.

Rõ ràng về nước cũng chỉ là chuyện hai ngày, cô lại cứ có cảm giác đã tách khỏi con trai lâu rồi.

“Mẹ.” Diêu Phàm nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: “Chú thật sự không hề gạt con, mẹ thật sự đến tìm chúng con.”

,

“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên ôm chặt con trai, sau đó đứng lên.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Bách Xuyên. Bên trong có chỉ trích, có bất mãn, nhưng vẫn có cảm kích.

“Nói rõ xem, tại sao lại nghĩ đến việc đưa nó về? Bác sĩ Putte nói thế nào?”

“Bác sĩ Putte nói cần chú ý một chút. Đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, thuốc anh cũng đã mang về. Chắc hẳn không có vấn đề gì.”

Mặc dù sức khỏe của Diêu Phàm không có đáng ngại, chỉ là một khi phát tác thì thật sự cần đến thuốc để khống chế.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Diêu Hữu Thiên không yên tâm.

“Anh đấy.” Diêu Hữu Thiên thật sự không biết phải nói gì mới được: “Anh thật sự sắp hù chết em rồi.”

,

“Xin lỗi.” Câu xin lỗi này của Triệu Bách Xuyên không có thành ý lắm: “Anh cho là, em sẽ cảm ơn anh mới đúng.”

Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Cám ơn anh.”

Sự cảm kích này phát ra từ thật lòng. Đối với Triệu Bách Xuyên, cô đã nợ quá nhiều. Một câu cám ơn, hoàn toàn không đáng để nói.

Thật ra cô đã rất nhớ Diêu Phàm, thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhất là Cố Thừa Diệu đột nhiên xuất hiện và dây dưa, khiến đầu óc cô rối loạn.

Dưới sự đòi hỏi nhiều lần của anh, cô thậm chí không có cách nào bình tĩnh suy xét sau này sẽ thế nào.

Mà bây giờ Diêu Phàm xuất hiện, cô cảm thấy lòng mình đã bình yên hơn nhiều.

,

“Chỉ là một câu cám ơn?” Tầm nhìn của Triệu Bách Xuyên và Diêu Hữu Thiên đối diện nhau, anh tinh mắt nhìn thấy, người xuống chiếc xe dừng ở đường đối diện ——

Chậc chậc, tính cảnh giác của Diêu Hữu Thiên thật đúng là thấp mà.

“Em không cảm thấy không có thành ý sao?”

“Vậy phải cảm ơn thế nào?” Triệu Bách Xuyên chưa từng đùa cô như thế này, Diêu Hữu Thiên nhất thời không phản ứng kịp: “Buổi tối mời anh ăn cơm.”

“Ăn cơm thì thôi.” Triệu Bách Xuyên khoát tay áo: “Em đã ôm Tiểu Phàm Phàm một cái, có phải hay cũng nên ôm anh một cái?”

,

“Bách Xuyên?” Diêu Hữu Thiên nhíu