*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Tay Cố Thừa Diệu vừa chạm đến Diêu Phàm. Diêu Phàm đã bắt đầu khóc cực kỳ lớn.

Diêu Hữu Thiên thấy con trai vừa khóc, tim đã tát nan. Người tránh về phía sau, tức giận lườm Cố Thừa Diệu một cái: “Anh dọa nó rồi.”

Như vậy đã là dọa?

Cố Thừa Diệu hoàn toàn không tin.

Phải biết Đường Hạo Triết cực kỳ lớn gan. Lần nào chỉ cần bé về, cũng sẽ không có chuyện bé không dám làm.

Lại ỷ vào ba mẹ cưng chiều bé, ông ngoại bà ngoại yêu thương bé. Gan lớn đến mức không biết trời đất là gì.

,

Đừng nói là nhà họ Cố, nơi ở của Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ, thật sự có thể lật tung trời.

Da thì dày, lá gan lớn như vậy, không có chuyện gì mà bé không dám.

Trẻ con mà. Anh chưa từng tiếp xúc, cho rằng tất cả trẻ con đều giống nhau.

Càng cho rằng là Diêu Hữu Thiên không muốn để mình tiếp xúc với đứa bé này.

Anh vươn tay, cố chấp kéo người Diêu Phàm ra khỏi lòng Diêu Hữu Thiên.

Diêu Hữu Thiên sợ làm tổn thương con trai, tay bất giác đã buông lỏng.

,

Mà Cố Thừa Diệu cũng được như ý nguyện ôm tiểu quỷ trước mắt vào trong lòng mình.

Diêu Phàm vẫn đang khóc, vừa bị Cố Thừa Diệu ôm, bé khóc càng to hơn.

Thân thể run rẩy không ngừng, tay chân đều vung vẩy, không ngừng giãy giụa.

“Chú xấu xa, chú là chú xấu xa. Chú đánh chú của cháu, cháu không cần chú. Chú buông cháu ra.”

Chú là tốt nhất, chú xấu xa này đánh chú, vậy chú ta nhất định là người xấu.

Bé giãy giụa kịch liệt, lại đánh không lại sức lực của Cố Thừa Diệu.

,

Ánh mắt bé nhìn về phía Diêu Hữu Thiên như cầu xin.

Diêu Hữu Thiên bị nước mắt của con trai làm cho đau lòng không thôi: “Cố Thừa Diệu, anh buông nó ra, anh thật sự dọa sợ nó rồi.”

Từ nhỏ Phàm Phàm đã được cô và Triệu Bách Xuyên bảo vệ giống như thủy tinh mà lớn lên, đâu từng bị người ta đối xử thô lỗ như vậy?

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nghĩ đến mỗi lần Đường Hạo Triết làm sai chuyện, sẽ khóc, vừa khóc, trưởng bối nhất định sẽ đứng ở bên phía bé.

Trong lòng có chút không kiên nhẫn, hai tay giơ con lên cao, để tứ chi của bé treo lơ lửng, sau đó nhìn thẳng vào bé.

“Không được gọi ba là chú xấu xa, ba là ba con.”

Một câu nói, khiến Diêu Phàm ngây ra, cũng khiến cho Diêu Hữu Thiên sững sờ, trong lòng không nói rõ là cảm giác gì.

,

Sớm muộn gì Cố Thừa Diệu cũng sẽ biết, nhưng cô không ngờ, lại là cách thức như vậy.

Khóe môi Triệu Bách Xuyên nhếch lên, hơi bật cười. Cố Thừa Diệu này, đầu óc cũng không tính là quá đần mà.

Sớm biết như thế, anh nên để Diêu Phàm gọi mình là ba, không biết nếu làm như vậy, Cố Thừa Diệu sẽ có sắc mặt thế nào đây?

“Chú không phải. Chú không phải.” Diêu Phàm chỉ ngây ra một lát, rất nhanh đã phản ứng lại, lúc ở nước Anh, trẻ con nhà hàng xóm, gọi ba là dad. Mà bé lại gọi Triệu Bách Xuyên là uncle.

Bé chưa bao giờ