*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Bác sĩ. Con trai tôi thế nào rồi?”

“Tạm thời không sao rồi.” Giọng nói của bác sĩ rất nhẹ: “Bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh, có điều trước đó khống chế bằng thuốc tương đối tốt, tạm thời không có nguy hiểm lớn, có điều nhất định phải chú ý, không được để bệnh nhân có tâm trạng lên xuống quá kịch liệt nữa. Càng phải chú ý hơn là không được để bé vận động mạnh.”

“Chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Diêu Hữu Thiên cũng không vì vậy mà thả lỏng: “Bác sĩ tôi có thể đi thăm con trai tôi được không?”

“Được. Có điều tốt nhất đừng có quá nhiều người. Giai đoạn hiện giờ, bệnh nhân cần môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi.”

“Chúng tôi biết rồi.”

,

Diêu Hữu Thiên vừa chờ bác sĩ dặn dò xong, đã đi vào phòng bệnh thăm Diêu Phàm.

Triệu Bách Xuyên đi theo vào, để lại Cố Thừa Diệu đứng ở cửa hoàn toàn trợn trừng mắt.

Bệnh tim bẩm sinh?

Con anh? Có bệnh tim?

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

,

Diêu Hữu Thiên không hề nhúc nhích trông giữ ở bên giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt Diêu Phàm.

Tay nhỏ của bé vẫn còn đang truyền nữa, trên mặt cũng đeo mặt nạ dưỡng khí. Trên mặt không có chút sắc máu nào, mang vẻ tái nhợt như giấy..

Con trai như vậy, khiến cho Diêu Hữu Thiên đau lòng.

Trong khoảnh khắc điện thoại reo lên, Diêu Hữu Thiên gần như là ấn nghe trước đó.

Là Lý Khả Kghi. Nói cô ấy đã đến chỗ hẹn rồi.

,

Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra buổi tối mình đã hẹn mấy người chị em tốt tụ tập.

Nhưng lúc này cô thật sự không có tâm trạng: “Khả Nghi, thật xin lỗi, bên mình có chút việc. Các cậu chơi đi, mình thu xếp xong sẽ liên lạc với các cậu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chuyện này, tạm thời mình chưa về nước Anh, các cậu yên tâm.” Bây giờ Diêu Phàm phải tĩnh dưỡng, quá nhiều người đến thăm bé cũng không tốt. Diêu Hữu Thiên cũng chưa định để mấy người chị em tốt gặp con trai sớm như vậy: “Mình cúp máy trước.”

Cúp điện thoại, lại tắt âm đi.

,

Ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt quan tâm của Triệu Bách Xuyên: “Thiên Thiên, bác sĩ nói Phàm Phàm không sao, em đừng quá căng thẳng.”

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Diêu Phàm: “Không phải em căng thẳng.”

Cô chỉ đang đau lòng, tại sao Diêu Phàm nhỏ như vậy, đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế?

Tại sao bé không thể giống như những đứa trẻ khác, sống một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, có thể chạy nhảy nô đùa.

Cảm nhận của cô, Triệu Bách Xuyên cũng có. Hơn ba năm nay, thời gian anh ở cạnh Diêu Phàm còn nhiều hơn Diêu Hữu Thiên.

“Xin lỗi.” Triệu Bách Xuyên một lần nữa nói xin lỗi: “Đều là lỗi của anh, nếu như anh không đưa nó về, cũng sẽ không thế này.”

,

Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến anh.”

Dù sao Diêu Phàm vẫn phải về nước.

Cô chỉ không ngờ ——

Đôi môi Triệu Bách Xuyên mấp máy, cuối cùng không nói câu nói tiếp theo ra khỏi miệng, liếc nhìn sắc trời bên ngoài: “Thời gian không còn sớm, em đói chưa? Anh đi mua bữa tối.”

“Em không đói.” Cô cũng không có khẩu vị để ăn gì.

“Em không đói, lát nữa Phàm Phàm tỉnh lại sẽ đói.” Triệu Bách Xuyên suy nghĩ một chút: “Em ở đây trông nó, anh về nhà nấu chút cháo cho nó, sau đó mang bình giữ nhiệt tới. Chờ