*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Anh mang bộ mặt sa sầm, trong mắt hiện lên hàng vạn suy nghĩ, Triệu Bách Xuyên đèn đỏ phía trước rồi dừng xe, dò xét anh một cái.

“Sao vậy? Sợ rồi à?”

Ai sợ?

Vợ con của mình, có gì phải sợ?

Cố Thừa Diệu lườm anh một cái, nhưng vẫn có chút buồn bực mở miệng: “Vậy chắc hẳn bây giờ Tiểu Phàm rất ghét tôi phải không?”

Bị con trai của mình sợ sệt và chán ghét, Cố Thừa Diệu thật sự không vui lên nổi.

,

“Ừ. Nhất định rồi.” Triệu Bách Xuyên không hề không đồng tình với anh, ngược lại gật gật đầu: “Mặc dù gan của Phàm Phàm không nhỏ, nhưng từ nhỏ vì sức khỏe quá kém, chúng tôi luôn bảo vệ nó. Ngay cả đường nó cũng ít ra, bình thường cũng chỉ chơi cùng hai đứa trẻ con nhà hàng xóm.”

Lúc đó Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên cũng tuyển chọn kỹ càng mới chọn ra được nơi ở tại nước Anh.

Hàng xóm hai bên ở khá gần, nhà của hai bên đều có vườn hoa của riêng mình. Cách âm tốt, điều quan trọng nhất là con người hàng xóm cực kỳ tốt.

Hơn nữa trong nhà cũng có trẻ con, thái độ đối với trẻ con cực kỳ kiên nhẫn.

,

Diêu Phàm thật sự chưa từng gặp người nào quá hung ác.

“Anh xem như là người đầu tiên rồi.”

Cố Thừa Diệu không thể không phát ra một tiếng than thở

Bộ dạng đó khiến Triệu Bách Xuyên hơi bật cười, trước mặt đã là đèn xanh rồi, tiếp tục lái về phía trước.

“Có điều. Phàm Phàm nhất, người khác đối tốt với nó một phần, nó sẽ đối tốt với người khác mười phần. Sau này làm thế nào để nó thích anh, phải xem bản thân anh rồi.”

,

Trong lời của anh có sự hiểu rõ Diêu Phàm khiến cho Cố Thừa Diệu liếc mắt.

Mặc dù vừa rồi Triệu Bách Xuyên quả thực đã nói, anh không có ý khoe khoang bốn năm chung sống giữa anh và Diêu Hữu Thiên.

Thế nhưng anh lại ghen tị vô cùng.

Ghen tị vì người ở bên cạnh Thiên Thiên là anh ta, ghen tị vì người ở bên cạnh con trai mình là anh ta.

Nhưng bên ngoài ghen tị, càng nhiều hơn là áy náy, và tự trách.

Diêu Hữu Thiên đã chạy trốn đến nước Anh với tâm trạng như thế nào?

,

Trúng đạn, mang thai, suýt chút nữa sinh non.

Lại bị anh nghi ngờ, bị anh ép đi phá thai.

Người quật cường kiêu ngạo như cô, đã bị ép đến mức không có lối đi, lựa chọn như vậy phải không?

Trái tim Cố Thừa Diệu lại đau. Không tê tâm liệt phế như lúc mất đi Diêu Hữu Thiên.

Đó là cơn đau chậm rãi, u sầu.

Giống như có người cầm con dao không sắc bén, liên tục cắt vào tim anh.

Đau lòng như vậy, còn có áy náy, tự trách. Khiến cho anh hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm thế nào.

,

Chẳng trách Diêu Hữu Thiên vẫn chưa chịu tha thứ cho mình.

Đổi lại là anh, cũng sẽ không tha thứ phải không?

Anh từng nói, chuyện cô không thích anh sẽ không làm. Bây giờ chẳng những đã làm, còn giày vò con mình đến mức vào bệnh viện?

Anh lại có lý do gì để chỉ trích Triệu Bách Xuyên đây?

Ít nhất bốn năm nay, là anh ta ở bên Diêu Hữu Thiên, là anh ta chăm sóc cho hai mẹ con bọn họ.

Thậm chí anh không dám tưởng tượng, nếu như không có Triệu Bách Xuyên, bây giờ Diêu Hữu Thiên sẽ như thế nào?

,

Có thể vượt qua bốn năm này không? Vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất, tối tăm nhất trong cuộc đời?

Bây giờ, ngay cả tư cách ghen tị anh cũng không có.

Tâm trạng càng lúc càng phức tạp.

Nhìn về phía trước, đột có nhiên có cảm giác mịt mờ không biết con đường phía trước là ở đâu.

Anh phải làm thế nào mới có thể khiến Diêu Hữu Thiên tha thứ cho mình, khiến Diêu Phàm chấp nhận mình đây?

Vấn đề khó khăn này, còn khó hơn rất nhiều so với việc khuếch trương công ty lên mười lần.

,

Khi xe sắp đến bệnh viện, điện thoại di động của Cố Thừa Diệu vang lên.

Là Kiều Tâm Uyển

Cố Thừa Diệu nghe máy, mấy năm nay quan hệ với ba mẹ không trở nên quá thân, nhưng cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.

“Mẹ. Có chuyện gì sao?”

“Không phải con nói về ăn cơm sao? Con ở đâu?”

Cố Thừa Diệu lại quên mất chuyện này, nhìn ra bên ngoài xe, sắc trời đã sớm tối sầm.

Kim giờ đã chỉ về phía bảy giờ, có điều anh không có một chút cảm giác đói nào: “Con quên mất.”

,

Quên? Kiều Tâm Uyển tức giận rồi, bà và Cố Học Võ đã về nhà, ngay cả Tả Phán Tình, Cố Học Văn, và cả Cố Thừa Kỳ Cố Thừa Lân đều đã quay về.

Chỉ có Cố Thừa Diệu, con trai ruột của mình vẫn còn ở bên ngoài không về nhà.

“Tại sao con không quên luôn con đi? Mẹ với ba con về rồi, con lại có thái độ này?”

Thật đúng là nuôi con trai còn không bằng nuôi con cún. Ít nhất về đến nhà còn xông về phía bạn vẫy đuôi một cái.

“Mẹ.” Cố Thừa Diệu thở thật dài: “Mọi người ăn trước di. Không cần lo cho con.”

,

“Cố Thừa Diệu ——“

Nghe thấy giọng nói gần như sắp phát điên của Kiều Tâm Uyển, Cố Thừa Diệu giành trước mở miệng: “Cháu trai của mẹ bị bệnh rồi, con phải ở bệnh viện với nó.”

Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Thiên Thiên, chính là Diêu Hữu Thiên, bốn năm trước không chết. Cô ấy quay lại rồi, sinh cho mẹ một đứa cháu trai, bây giờ nó bị bệnh, con ở bệnh viện với nó.”

Nói xong câu này, anh cũng không quan tâm Kiều Tâm Uyển sẽ có phản ứng thế nào, trực tiếp cúp điện thoại.

Không nói địa chỉ cho bọn họ, là không muốn để người đến quấy rầy Diêu Phàm nghỉ ngơi.

Anh đã dọa sợ Diêu Phàm, không muốn lại để nhiều người khác xuất hiện dọa đến bé.

,

Lúc này Triệu Bách Xuyên đã dừng xe trước cửa bệnh viện, trước khi xuống xe đối diện với vẻ mặt nặng nề của anh, có chút thông cảm: “Thật ra anh không cần căng thẳng như vậy, mặc dù sức khỏe của Diêu Phàm yếu ớt hơn trẻ con bình thường, có điều hơn một năm nay chúng tôi chăm sóc nó rất tốt, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Cố Thừa Diệu im lặng, thật ra anh vẫn hơi bị dọa.

Bộ dạng tái nhợt cả mặt ngất đi của Diêu Phàm khiến anh cực kỳ kinh ngạc, đến bây giờ anh vẫn có chút chưa bình phục lại.

Xuống xe, nhìn Triệu Bách Xuyên cẩn thận xách bình giữ nhiệt trên tay.

Sắc mặt anh càng trở nên u ám.

,

Trong phòng bệnh, Tiểu Diêu phàm đã tỉnh rồi.

“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên căng thẳng muốn chết, vừa nhìn thấy con trai tỉnh lại, không nhịn được vươn tay ôm lấy bé: “Con không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?”

Sắc mặt Diêu Phàm vẫn hơi táti nhợt, ở trong lòng cô lắc lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Mẹ, cái chú rất hung dữ kia có còn quay lại không?”

Chú ta thật sự quá đáng sợ, liên tục lay mình, bé cảm thấy như đầu sắp rơi xuống vậy.

,

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra. Đột nhiên không biết phải trả lời con trai như thế nào.

“Chú ấy ——“

“Mẹ. Chúng ta có thể quay về nước Anh không?”

Bé hỏi rất nhỏ giọng,