*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Khuôn mặt nhỏ của Diêu Phàm có mấy phần vướng mắc. Chú này nói rất thành khẩn, lại nói xin lỗi rồi. Bé có nên tha thứ cho chú ta không?

Diêu Phàm có chút vướng mặc, một mặt hơi sợ Cố Thừa Diệu, một mặt lại cảm thấy bộ dạng hiện giờ của anh hình như có chút đáng thương.

“Phàm Phàm tự quyết định đi.” Diêu Hữu Thiên không muốn cho con bất kỳ ám hiệu gì: “Nhưng Phàm Phàm có nhớ mẹ đã nói gì với con không?”

“Nhớ ạ.” Biết sai có thể sửa, không có gì tốt hơn điều này.

Dường như Tiểu Diêu Phàm đã nghĩ thông, ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Được rồi. Chỉ cần sau này chú không đánh chú nữa. Chú sẽ tha thứ cho chú.”

,

Suy nghĩ một chút, bé lại thêm một câu: “Chú còn phải nói xin lỗi với chú.”

Làm sai chuyện, đều phải nói xin lỗi. Đây cũng là lời mẹ dạy.

Diêu Hữu Thiên nhìn con trai, hơi buồn cười, lại hơi muốn khóc.

Cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nhìn Cố Thừa Diệu quá hèn mọn trước mặt con trai. Càng không nhẫn tâm nhìn trong lòng cha con bọn họ có mâu thuẫn.

Có điều tấm lòng như vậy, Cố Thừa Diệu có hiểu rõ không?

“Được.” Rõ ràng trong phòng bệnh có máy điều hòa, Cố Thừa Diệu lại thật sự cảm thấy mồ hôi sau lưng anh đã toát ra: “Vậy bây giờ Phàm Phàm có thể nhận lấy quà của ba không?”

,

Diêu Phàm nhìn nhìn những món đồ chơi trên giường một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Diệu một cái. Sau đó kiên định lắc đầu.

“Cháu không muốn.”

Khuôn mặt Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó.

Nhìn tiểu quỷ trước mắt, bé như vậy là không tha thứ cho mình?

“Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác.” Giọng nói của Diêu Phàm rất khẽ, giống như tiếng muỗi kêu vậy. Nhất là đồ của người lạ thì càng không được muốn.

“Ba, ba không phải là người khác. Ba là ba của con.” Trán Cố Thừa Diệu hiện ra ba vạch đen.

Thật ra Diêu Phàm vẫn không hiểu lắm, bé quay mặt sang nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Mẹ, chú không phải là ba sao?”

,

Diêu Hữu Thiên liếc nhìn Cố Thừa Diệu, lại nhìn con trai một cái: “Phàm Phàm, chú là chú, ba là ba.”

Diêu Phàm chẳng hiểu ra sao, thật sự không hiểu lắm. Khác nhau ở chỗ nào?

Cái này, phải giải thích thế nào?

“Con còn nhớ Jenifer không? Cô bé gọi ba bé là dad. Dad chính là ba. Chú là uncle. Không phải là dad.”

Diêu Phàm không rõ lắm, bé nghĩ đến một chuyện khác: “Có phải ba sẽ chơi với con, cùng chơi xếp gỗ với con, sau đó đưa con đi chơi công viên, đưa con đến trường?”

Lần trước Jennifer nói ba cô bé như thế.

,

Lần này Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu đầu gật thật nhanh: “Đúng, ba sẽ chơi với con, sẽ cùng chơi xếp gỗ với con, còn có thể đưa con đi chơi công viên, đưa con đến trường.”

“Vậy thì uncle cũng biết mà.” Hơn uncle của bé rất dịu dàng, cũng không biết đánh người.

Diêu Phàm nghĩ