*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Có phải em không muốn?” Suy nghĩ một chút, anh lại thêm một câu: “Không sao, nếu như em muốn cùng Tiểu Phàm Phàm quay về nước Anh, vậy anh đi cùng với em và con cũng được.”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhẹ nhàng lùi ra khỏi lòng anh, ánh mắt hết sức phức tạp: “Anh, thật sự không cần phải như thế.”

“Anh đang nghiêm túc.” Cố Thừa Diệu nghĩ đến sức khỏe mong manh của Diêu Phàm: “Anh đã bỏ lỡ bốn năm, anh sẽ không cho phép mình bỏ lỡ nữa.”

“Cho dù là em, hay là Phàm Phàm. Anh đều sẽ không buông tay.”

“Thiên Thiên, em là của anh. Con trai cũng là của anh.”

,

Ánh mắt của anh, kiên định như vậy. Dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, ánh mắt anh sáng rực rỡ đến mức giống như sao sáng trên bầu trời.

Lóa mắt, lóng lánh. Khiến cho người ta không dời mắt được.

Nhìn anh anh tuấn như thế, lại kiên quyết như thế.

Giống như trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì, có thể làm khó anh, không có gì có thể ngăn cản được bước chân anh.

Giờ phút này, Diêu Hữu Thiên đã bị ánh mắt của anh mê hoặc. Trái tim, khẽ rung động!

............................................................

Buổi sáng, Diêu Phàm vẫn đang ngủ. Cố Thừa Diệu nhìn con trai mình nằm trên giường bệnh.

Nghỉ ngơi một buổi tối, sắc mặt của bé đã khá hơn nhiều. Ít nhất không còn trắng bệch như giấy giống như hôm qua nữa.

Ánh mắt đảo sang bên kia, trên chiếc giường khác cho y tá ngủ trong phòng bệnh, Diêu Hữu Thiên đang ngủ rất sâu.

Ngày hôm qua cô khăng khẳng phải trông con trai, nhưng sau nửa đêm thì thật sự không chịu được nữa. Nằm gục trước giường bệnh ngủ thiếp đi.

Vẫn là Cố Thừa Diệu không nhìn nổi, ôm cô lên giường để nghỉ ngơi.

,

Nhìn Diêu Phàm một cái, lại nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.

Bốn năm nay, có bao nhiêu đêm, Diêu Hữu Thiên trông con của anh như vậy? Sau đó có bao nhiêu đêm mà cả đêm ngủ không ngon?

Nhớ đến những lời thuật lại sơ qua của Triệu Bách Xuyên, trong lòng anh càng khó chịu hơn.

Những gì anh đã bỏ lỡ, những gì anh đã mất đi, đã không còn tìm lại được nữa.

Có điều những ngày tháng tiếp theo, anh tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm nữa.

,

Trên hành lang truyền đến một tràng tiếng bước chân cực khẽ.

Triệu Bách Xuyên trực tiếp đẩy cửa vào, trên tay cầm hai chiếc cặp lồng giữ nhiệt, còn có hai chiếc túi to.

“Vẫn đang ngủ sao?” Anh mở miệng không một tiếng động, đặt đồ trên tay xuống.

Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn bữa sáng Triệu Bách Xuyên mang tới.

Nói không ghen tị thì là gạt người. Nghĩ đến bốn năm nay đều là Triệu Bách Xuyên ở bên Diêu Hữu Thiên, anh đã không vui nổi.

,

Nhưng trong lòng cũng rất cảm kích.

Với tình hình của Diêu Phàm, thật sự chỉ có người ông hòa như Triệu Bách Xuyên, mới không khiến anh cảm thấy một chút khó chịu nào.

Mà anh thậm chí cũng không dám nói mình nhất định sẽ làm được.

Dù sao anh thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm ở chung với trẻ con. Lần nào gặp Đường Hạo Triết, anh đều có kích động muốn ném đứa trẻ nghịch ngợm đó đi.

Mà cách thức cư xử này, rõ ràng là không phù hợp với Diêu Phàm.

,

“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên ngồi bật dậy. Vẻ mặt có chút sợ hãi.

Cô nhanh chóng xuống giường, lại nhìn một lượt, xác định Diêu Phàm không có vấn đề gì, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em tỉnh rồi?” Động tác của cô quá nhanh,