*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Thình lình bị người xa lạ ôm lấy, Diêu Phàm vẫn có chút không quen.

Nhưng bé cũng đã nhớ ra, bà nội đây là người ở sân bay hôm trước.

Trong lòng bà thơm thơm, lại khá giống như được mẹ ôm.

Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của mẹ, giọng nói của bé rất nhẹ: “Bà nội, chào bà.”

,

“Giỏi giỏi.” Kiều Tâm Uyển kích động, ôm chặt Diêu Phàm buông tay: “Thật tốt quá. Thật thật tốt quá rồi.”

“Học Võ.” Bà quay mặt sang nhìn Cố Học Võ: “Tôi đã nói vừa gặp đã thân với đứa bé này, vừa nhìn đã rất thích. Nó lại chính là con của Thừa Diệu.”

,

Trên thực tế rời khỏi sân bay, bà vẫn buồn bực rất lâu, sớm biết như thế có được cách thức liên lạc với ba mẹ của đứa bé đó cũng không tồi mà.

Nếu như có thời gian, còn có thể thường xuyên qua thăm, nhưng bây giờ Phàm Phàm lại là con của Thừa Diệu. Việc này thật sự là quá tốt rồi.

Diêu Phàm cũng nhìn thấy Cố Học Võ, mặt của ông nội thật là đáng sợ.

Diêu Phàm gần như không dám nhìn thẳng vào Cố Học Võ, nhưng lại bắt mình phải can đảm lên: “Chào ông nội ạ.”

“Ừ.” Đáp lại bé chỉ có một âm tiết đơn lẻ của Cố Học Võ.

Đối với cách nói chuyện lạnh nhạt của ông, Kiều Tâm Uyển đã không ôm hi vọng nữa. Chỉ kéo tay Diêu Phàm không chịu buông: “Phàm Phàm, gọi một tiếng bà nội nữa đi.”

,

“Bà nội.” Giọng nói non nớt của Diêu Phàm khiến cho trái tim của tất cả mọi người có mặt đều ấm lên.

“Giỏi lắm.” Kiều Tâm Uyển càng gật đầu không ngừng: “Thật đúng là một đứa bé ngoan.”

Khác hẳn với Đường Hạo Triết nghịch ngợm phá phách. Dáng dấp của Diêu Phàm trước mắt vô cùng đáng yêu, lại an tĩnh, ngồi ở đó, giống như là thiên sứ giáng trần.

“Phàm Phàm, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba tuổi.”

“Phàm Phàm có đi học chưa?”

“Chưa ạ.” Diêu Phàm lắc đầu: “Mẹ nói quay về nước Anh rồi sẽ cho cháu đi nhà trẻ.”

,

Quay về nước Anh ——

Không khí trong phòng bệnh đột nhiên lạnh đi mấy phần.

Ánh mắt chuyển về phía Diêu Hữu Thiên, Kiều Tâm Uyển buông tay Diêu Phàm ra, đi tới trước mặt cô: “Thiên Thiên, mấy năm nay thật sự đã vất vả cho con rồi.”

Một người ở nước ngoài, mang theo một đứa bé, sẽ vất vả đến mức nào.

Bà cũng đã từng trải qua, có thể hiểu được cảm giác như vậy.

“Thiên Thiên. Cảm ơn con.”

Cảm ơn cô đã sinh cho Cố Thừa Diệu một đứa con đáng yêu như vậy.

,

“Mẹ, mẹ nói quá lời rồi.” Đối với Kiều Tâm Uyển, cho đến nay Diêu Hữu Thiên vẫn luôn rất tôn kính.

Kiều Tâm Uyển nắm tay cô, lần đầu tiên dừng ánh mắt trên người Triệu Bách Xuyên đang đứng ở sau lưng cô. Cũng trong lúc đó nhớ ra sự che chở của người đàn ông này với cháu trai của mình ở sân bay.

Trong đôi mắt thông minh hiện lên chút nghiêm túc, nhưng lúc đối diện với Diêu Hữu Thiên thì chỉ còn lại ôn hòa: “Thiên Thiên, mẹ nhìn thấy Phàm Phàm thì thật sự rất yêu thích. Tuổi của bà nội Thừa Diệu đã lớn rồi, sức khỏe cũng càng ngày càng không tốt. Có thể để mẹ đưa Phàm Phàm về nhà họ Cố ở mấy ngày không?”

Bà hỏi rất cẩn thận, trong lời nói tràn đầy tình yêu đối với Diêu Phàm.

“Mẹ.” Cố Thừa Diệu tiến lên một bước, trên mặt hiện rõ vẻ bất ngờ: “Phàm Phàm vẫn còn đang nằm viện, mẹ vội gì chứ?”

,

Thằng nhóc đần này, Kiều Tâm Uyển đã không còn nói được lời nào với đứa con trai ngớ ngẩn tột độ này nữa.

Không phải bà đang tạo ra cơ hội cho anh sao?

Đón đứa nhỏ về nhà, vậy chẳng phải người lớn không thể không đi theo sao?

Nhìn mức độ thân mật giữa Triệu Bách Xuyên và Diêu Phàm, cũng không biết mấy năm nay Diêu Hữu Thiên có thay lòng không, có vì sự dịu dàng của người đàn ông này mà quên đi Thừa Diệu không.

,

Nếu thật sự là vậy, anh đoạt vợ và con về như thế nào được?

“Mẹ thấy Phàm Phàm cũng không sao rồi. Ở nhà, mẹ và ba con sẽ mời bác sĩ riêng qua chăm sóc nó, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”

Diêu Hữu Thiên im lặng, từ khoảnh khắc vợ chồng Cố Học Võ xuất hiện, cô đã biết, bọn họ nhất định sẽ đề xuất yêu cầu này.

,

Chỉ là ——

“Mẹ, chờ tình hình của Phàm Phàm ổn định, con sẽ đưa nó về nhà thăm bà nội.” Tạm thời, cô vẫn chưa chuẩn bị xong, Phàm Phàm cũng chưa.

“Được được được.” Chỉ cần không từ chối, thì vẫn có cơ hội: “Bây giờ mẹ đã mời người tới, Thừa Diệu, con đi gọi điện thoại cho viện trưởng Trương của bệnh viện Tam Phụ, gọi ông ấy qua đây một chuyến.”

Nói xong lại ngồi trở lại bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Phàm, thật sự là càng nhìn càng thích.

Cảm xúc này cho dù là đối với Đường Hạo Triết trước đây, cũng chưa từng có.

“Phàm Phàm, bà nội rất thích cháu, sau này cháu chơi với bà nội thật nhiều có được không?”

,

Khuôn mặt nhỏ của Diêu Phàm rối rắm trong nháy mắt, nhìn mẹ, rồi lại nhìn chú, cuối cùng gật gật đầu: “Vâng.”

“Thật biết nghe lời.” Lòng của Kiều Tâm Uyển đã sắp tan ra hết rồi.

Đứa bé này,