*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Lúc này vẫn là buổi sáng, ánh mặt trời sáng rực, nhưng nhìn sắc mặt Cố Thừa Diệu không hề sáng lạn, chỉ có âm u.

Vài sợi tóc rủ xuống vầng trán đầy đặn, khiến nhìn anh nhuộm thêm mấy phần phóng đãng.

Mắt híp lại lộ ra vẻ thâm sâu, mang theo một loại khí chất hắc ám gần như sắp cắn nuốt cô.

Giống như nếu như Diêu Hữu Thiên dám cho anh đáp án khẳng định, anh sẽ nuốt cô vậy.

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Trong biết rõ lời của Cố Thừa Diệu đều là sự thật.

,

Huống hồ tận sâu trong lòng, sự cảm kích và áy náy của cô đối với Triệu Bách Xuyên đều khiến cô hi vọng Triệu Bách Xuyên có thể bắt đầu cuộc sống của mình một lần nữa.

Bệnh ung thư dạ dày của anh đã sớm được trị khỏi từ ba năm trước, anh là Ảnh Đế. Vẫn còn có những mối quan hệ của mình.

Chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể trở thành người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất đó.

“Để Diêu Phàm về nhà với anh.” Cố Thừa Diệu chưa từng có thái độ kiên quyết như lúc này: “Và cả em. Cũng vậy.”

Diêu Hữu Thiên nhắm hai mắt lại. Lúc mở ra bên trong đã có quyết định.

“Cùng em lên trên dọn hành lý của Phàm Phàm đi. Em sẽ nói chuyện với Bách Xuyên.”

..........................................

Vừa lên lầu. Cố Thừa Diệu đã đi thẳng vào phòng Diêu Phàm.

Tiến bộ lớn nhất của việc chung sống hai ngày nay chính là Diêu Phàm đã không còn sợ anh nữa, có điều, vẫn không chịu mở miệng gọi anh là ba.

Anh đang định gắn bó tình cảm với con trai thật tốt. Thì sao có thể đặt con ở bên cạnh người đàn ông khác được chứ?

Đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến.

,

Trên ban công, Triệu Bách Xuyên chăm chú nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Diêu Hữu Thiên, trong lòng hiện lên mấy phần cay đắng, nhưng trên mặt hết sức bình tĩnh: “Muốn đưa Phàm Phàm về nhà họ Cố sao?”

“Bách Xuyên.” Anh thật sự là một người rất tốt cực kỳ tốt, bình thường cô còn chưa nói gì hết, anh đã biết được ý tứ và suy nghĩ của cô.

“Đưa nó về đi.” Triệu Bách Xuyên cười cười: “Nhà họ Cố đông người như vậy, tin rằng sẽ chăm sóc tốt cho Phàm Phàm.”

“Bách Xuyên, nhiều năm như vậy rồi, em, em thật sự cảm ơn anh.” Thứ cô nợ Triệu Bách Xuyên, đã không còn chỉ là một câu cảm tạ: “Thật đấy. Em ——“

“Thiên Thiên.” Ngăn cô nói tiếp, thứ Triệu Bách Xuyên không cần nhất, chính là lời cảm tạ của cô: “Em không cần phải cảm ơn anh, em không nợ anh.”

,

Anh chưa từng cảm thấy mình đã làm gì cho Diêu Hữu Thiên.

Trên thực tế bốn năm trước, anh cũng là một người sắp chết. Không có tương lai, cũng không có hi vọng.

Nếu như không phải là vì Diêu Hữu Thiên, anh đã sớm buông xuôi.

Nói anh giúp đỡ Diêu Hữu Thiên vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong lúc mang thai, sinh con.

Nhưng lại chẳng phải là Diêu Hữu Thiên giúp đỡ anh, vượt qua những năm tháng điều trị, uống thuốc, dần dần hồi phục sức khỏe hay sao?

Không có anh, Diêu Hữu Thiên vẫn còn có đứa con, làm mẹ ắt sẽ kiên cường, cô nhất định có thể vượt qua.

,

Nhưng không có Diêu Hữu Thiên, không có Diêu Phàm, anh lại không thể bảo đảm mình có thể vượt qua hay không.

“Bách Xuyên.” Làm sao có thể không nợ? Cô đã nợ anh quá nhiều rồi.

“Cô ngốc.” Triệu Bách Xuyên cười cười: “Nếu thật sự phải cảm thấy đã nợ anh, thì để anh làm ba đỡ đầu của Diêu Phàm đi.”

Anh không thích cách gọi ba nuôi, cũng không muốn để Diêu Phàm gọi anh như vậy.

“Được.” Lễ tắm ba ngày, đầy tháng, đầy tuổi của Diêu Phàm, Triệu Bách Xuyên không hề vắng mặt một lần nào. Anh quả thực có thể được gọi là ba đỡ đầu của diêu Phàm rồi.

“Sau này có chuyện gì, hoặc là Diêu Phàm nhớ anh, cứ đưa nó tới.” Triệu Bách Xuyên nghĩ đến người nào đó: “Chắc là, anh sẽ ở lại.”

,

“Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh: “Anh cũng đừng cho rằng em sẽ buông tha cho anh dễ dàng như vậy. Nếu như anh đã là ba đỡ đầu của Diêu Phàm, sau này nhất định còn phải làm phiền anh.”

“Ừ.” Triệu Bách Xuyên đột nhiên vươn tay, ôm Diêu Hữu Thiên vào trong lòng.

Đây là một cái ôm hữu nghị không mang theo chút tình dục nào, giống như anh trai, lại giống như bè bạn.

“Thiên Thiên. Cảm ơn em.”

Cảm ơn cô đã xuất hiện vào lúc hoang mang nhất mịt mờ nhất trong cuộc đời anh.

Cảm ơn cô đã chiếu sáng cuộc đời anh giống như một bó đuốc.

Cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh, giúp đỡ lẫn nhau bốn năm nay.

Cảm ơn cô bằng lòng để anh ở bên, chứng kiến sự ra đời và khôn lớn của Diêu Phàm.

,

Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên để mặc cho Triệu Bách Xuyên ôm, không đẩy anh ra, cũng không nói gì.

Ý của anh, cô hiểu.

Anh dùng cách này để nói với cô, không cần áy náy. Cũng không cần cảm thấy mắc nợ.

“Bách Xuyên, anh là một người tốt, sau này anh ——“

“Em đang làm người tốt cho anh xem hả?” Triệu Bách Xuyên buông tay ra, lùi về sau một bước nhíu mày: “Cái này thì không cần đâu. Yên tâm đi, anh sẽ sống thật tốt.”

Khi ấy không chết được, vậy thì về sau, anh sẽ sống thật tốt.

Người đã suýt chết một lần, đều sẽ quý trùng sinh mạng của mình.

Anh là một người suýt chết, cũng sẽ nâng niu quý trọng cuộc đời còn lại của mình.

...........