*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cố Thừa diệu đã nói không nên lời nữa.

Niềm vui bất ngờ này, thật quá lớn. Trong thoáng chốc anh không tài nào phản ứng.

Trên thực tế, sự trở về của Diêu Hữu Thiên đã là món quà lớn nhất với anh.

Nhưng anh chưa từng nghĩ còn có niềm vui bất ngờ lớn hơn.

Anh đưa tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên, cô lại lùi về sau một bước: “Anh, anh mở quà trước đã.”

Nếu như anh ôm mình rồi, sẽ không thể mở những món quà này nữa.

“Chúng ta cùng mở.” Cố Thừa Diệu kéo tay cô, ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện kéo cô lên đùi mình.

,

Hai người ngồi chung một chỗ, bắt đầu mở quà.

Món thứ nhất là phong thư, mở ra rồi, là một tờ đơn báo cáo kiểm tra mang thai.

Siêu âm màu 3D, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đứa trẻ.

Nhỏ bé, mắt nhắm rất chặt, nắm tay nhỏ nắm chặt đặt bên miệng. Ngày kiểm tra thai sản, chính là ngày hôm nay của ba năm trước.

“Đây là hình chụp lúc mang thai tám tháng.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhẹ, dịu dàng vang bên tai anh: “Hôm đó vừa khéo đi kiểm tra. Kiểm tra xong đã nhìn thấy ngày tháng, là sinh nhật của anh. Em nghĩ nếu như anh nhìn thấy, không có vui hay không?”

,

Trên thực tế, lúc cô đi kiểm tra thai sản có Triệu Bách Xuyên đi cùng.

Lúc ấy không phải tâm trạng không chua xót. Người khác đều có chồng, mà người ở bên cạnh cô, lại là một người khác.

Thậm chí còn là bối cảnh phải xa quê hương. Nhưng trong lòng lại không hận Cố Thừa Diệu nổi.

Cô nhớ lúc cô cất cẩn thận tờ siêu âm B này, sự dịu dàng đong đầy mắt Triệu Bách Xuyên, cho rằng cô muốn giữ làm kỷ niệm, nhưng lại không biết thực ra cô muốn giữ một tờ cho Cố Thừa Diệu xem.

,

Có thể anh không ở bên cạnh mình, trong tận sâu trong lòng cô không muốn để anh bỏ lỡ một chút giai đoạn trưởng thành nào của con.

Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, đưa tay ra dùng sức ôm cô một cái: “Vui, anh rất vui.”

Anh không biết phải nói gì mới tốt.

Lúc đó, cô ấy chuẩn bị cho mình món quà này với tâm trạng thế nào?

Ngoài cảm động ra, anh còn đau lòng: “Thiên Thiên, anh ——“

Những gì anh đã bỏ lỡ, có phải vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp không?

,

“Anh mau mở đi. Còn nữa đấy.” Diêu Hữu Thiên tựa mặt vào trước ngực anh, thật ra tâm trạng cũng cực kỳ dao động.

Vốn dĩ còn có chút không tình nguyện, nhưng lúc này đã buông xuống hết.

Cố Thừa Diệu mở chiếc hộp thứ nhất ra.

Đó là một dấu tay và dấu chân. Nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là tay và chân của trẻ con.

Dấu tay và dấu chân in trên mực đóng dấu, mà mực đóng dấu được dính trên một tấm thiệp hình trái tim.

Bên cạnh là nét chữ xinh đẹp của Diêu Hữu Thiên, chúc ba sinh nhật vui vẻ!

,

Hốc mắt Cố Thừa Diệu nóng lên, anh có phần không mở tiếp được nữa, ôm chặt Diêu Hữu Thiên, không thể nói ra được lời nào.

Dáng vẻ của anh, khiến mũi Diêu Hữu Thiên cũng hơi cay, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.

Anh ôm chặt như thế, dùng sức như thế, giống như muốn dịu cô vào trong người mình.

Cuối cùng vẫn là Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi ngột ngạt, vỗ lên lưng anh hai cái, tỏ ý anh buông mình ra.

Cố Thừa Diệu trì hoãn một lát, mới làm cho cảm xúc bình tĩnh lại.

Chớp chớp mắt, anh tiếp tục mở quà.

Món quà thứ ba, là một cuốn album.

Một cuốn rất lớn. Là hình chụp của Tiểu Phàm Phàm từ lúc sinh ra đến bây giờ.

,

Ngày trước chụp tương đối ít, bởi vì bận châm sóc của khỏe của Tiểu Phàm Phàm, thật ra Diêu Hữu Thiên thật sự không chú ý đến.

Vẫn là Triệu Bách Xuyên chụp hình nhiều hơn một chút, cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Phàm lúc đó, không khỏe lắm.

Cơ thể nhỏ bé, rõ ràng nhỏ hơn trẻ con bình thường rất nhiều, sắc mặt cũng trắng bệch.

Sau đó bắt đầu từ từ tốt lên nhiều. Tiếp đó càng đến sau này, ngũ quan của Phàm Phàm càng xinh đẹp đáng yêu.

Mà mấy tấm phía sau, nhìn ra được là mấy ngày nay đã bổ dung ra.

,

Tấn cuối cùng, là hình hôm qua Diêu Phàm tham dự bữa tiệc, anh và cô, cùng dắt tay Tiểu Phàm xuống lầu.

“Ngày