*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Trong phòng hoàn toàn yên lặng, gió điều hòa thổi nhè nhẹ, mang đến chút mát mẻ trong đêm hè này.

Diêu Hữu Thiên đã rời khỏi lòng anh, hai tay chống lên giường, ánh mắt chăm chsu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh cố chấp muốn có một đáp án.

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Thừa Diệu đối diện với cô, im lặng hồi lâu.

Nghĩ đến cảnh tượng mình đi tìm Bạch Yên Nhiên như phát điên lúc đó, anh gật đầu: “Anh sẽ làm vậy.”

Bây giờ anh và Diêu Hữu Thiên đã ở bên nhau, anh không muốn lừa gạt cô.

Càng không muốn bịa đặt cho mình với tình huống lúc đó. Điều đó không có ý nghĩa gì.

,

“Thiên Thiên, nếu như nửa năm đầu kết hôn, thật sự để anh tìm đụowc ——” Bạch Yên Nhiên, hơn nữa cô ấy lại phải trải qua hoàn cảnh không tốt như vậy, khổ sở như vậy. Anh nhất định sẽ ở bên cô ấy.

“Có lẽ anh sẽ ở bên cô ấy.”

Bởi vì lúc ấy, anh cho rằng mình rất yêu bny. Nếu không sẽ không vì Bạch Yên Nhiên mà trở mặt với Kiều Tâm Uyển.

Vậy nên nếu cô ấy thật sự xuất hiện vào lúc vừa mới kết hôn, mình nhất định sẽ ở bên cô ấy. Đối diện với Diêu Hữu Thiên, "nhất định" lại biến thành "có lẽ".

Anh tin rằng, Diêu Hữu Thiên cũng sẽ hiểu được.

,

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên gần như đã nhảy lên, ra vẻ sắp nổi giận, nhưng Cố Thừa Diệu lại giữ người cô lại: “Thế nhưng, trước khi ở bên cô ấy, anh sẽ cắt đứt quan hệ hôn nhân với em trước.”

“Nếu như không cắt được thì sao?”

,

Sức khỏe của Uông Tú Nga không tốt, nếu như bà dùng cái cớ này để ép Cố Thừa Diệu không cho anh ly hôn.

Vì bà nội, anh sẽ làm thế nào?

“Vậy có lẽ sẽ biến thành như anh cả của em rồi.” Âm thầm ở chung với Bạch Yên Nhiên, sau đó duy trì quan hệ vợ chồng ngoài mặt với Diêu Hữu Thiên.

Đó là cách tốt nhất mà anh có thể lập tức nghĩ ra.

Diêu Hữu Thiên cắn răng, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên mấy phần trào phúng, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lùng: “Cố Thừa Diệu, anh thật đúng là thành thật.”

“Anh không muốn gạt em.” Ánh mắt của Cố Thừa Diệu rất thản nhiên: “Thiên Thiên. Sau này anh cũng sẽ không gạt em nữa.”

,

Bọn họ là vợ chồng, có sao nói vậy. Anh không muốn gạt cô.

Diêu Hữu Thiên cúi đầu, trong lòng biết lời anh nói là sự thật, nhưng vẫn có chút khó chịu.

Cố Thừa Diệu lại ôm lấy vai cô, để cô nhìn vào mắt mình: “Thiên Thiên, trong lòng em biết rất rõ, lúc chúng ta mới kết hôn, hai bên chán ghét nhau đến mức nào. Vậy nên vấn đề này, em cần gì phải hỏi?”

,

Hơn nữa bây giờ bọn họ đều rất tốt, những giả thiết kia, đều không tồn tại.

Trên thực tế, anh cảm thấy vô cùng may mắn. Anh không thật sự làm trái ý ba mẹ, chống đối người nhà triệt để.

Nếu không, anh đi đâu tìm một người phụ nữ, hiểu anh, yêu anh, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh, thậm chí vì anh mà ngay cả mạng cũng không cần như thế này?

,

Vậy nên, anh không muốn lừa dối cô. Chuyện trong quá khứ, thì đã là quá khứ rồi.

Điều bọn họ muốn trân trọng, là trước mắt!

Anh tin rằng, cô sẽ hiểu tâm trạng này.

“Chúng ta dứt bỏ quá khứ, tập trung vào trước mắt, không nghĩ đến những chuyện khiến chúng ta không vui, không được sao?”

Bởi vì đó là những tình huống mang tính giả thiết, anh sẽ nỗ lực cắt đứt quan hệ rồi mới ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên, nhưng nếu như lúc đó sức khỏe của bà nội thật sự xảy ra chuyện gì, anh lại không dám bảo đảm.

Lời Cố Thừa Diệu nói rất có lý, trong lòng Diêu Hữu Thiên cũng hiểu rõ.

Nếu như không có câu chuyện Cố Thừa Diệu quản chuyện người khác mà cõng mình, nếu như không để mình phát hiện ra chiếc khuyên tai trong ngăn kéo của anh.

Có lẽ, bọn họ sẽ là hai đường thẳng song song.

Nếu như là vậy, cô có tư cách gì để yêu cầu anh, muốn anh thủ thân vì cô?

Dẫu sao sự kết hợp của bọn họ, cũng không phải là vì tình yêu.

,

Chỉ là cô chưa hiểu, vì sao anh cả phải kết hôn.

Ban đầu không nhận ra, trải qua chuyện hôm nay Phương Giai Kỳ làm loạn một trận như vậy, cô đã thật sự nhìn ra rồi.

Phương Giai Kỳ thật sự không hợp với anh cả, quá ồn ào, tính khí