*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Từ Tư Nhiễm nhấc chân lên chạy ra bên ngoài.

“Tư Nhiễm.” Diêu Hữu Thiên quýnh lên, nhấc chân đuổi theo.

Có điều lúc Từ Tư Nhiễm xông tới cửa thang máy thì vừa vặn có một chiếc thang máy dừng ở đó.

Chờ đến lúc Diêu Hữu Thiên đuổi xuống lầu. Đã mất đi bóng dáng của Từ Tư Nhiễm.

Đám Lý Khả Nghi theo xuống, nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đứng ngây người ở đó, đưa mắt nhìn nhau.

Nhất thời không khí yên lặng, vào lúc này dường như thời gian đã mất đi tác dụng.

................................................

Tụ tập không thành, Diêu Hữu Thiên gọi điện thoại cho Từ Tư Nhiễm thế nào cũng không được.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, chạy đến nhà họ Từ, ba mẹ nhà họ Từ nói rằng con gái đã ra ngoài ở từ lâu, không ở nhà.

Diêu Hữu Thiên và mấy người bạn tốt đành phải chia ra đi tìm Từ Tư Nhiễm.

Muộn hơn một chút, Tuyên Tĩnh Ngôn gọi điện thoại cho Diêu Hữu Thiên, nói Phương Giai Kỳ đã đến chỗ ông bà, đang làm ầm lên muốn nhảy lầu ở nhà.

Diêu Hữu Thiên cau mày, trước tiên là gọi diện thoại cho Diêu Hữu Quốc. Phát hiện không có ai nghe điện thoại của anh.

Cô đành phải chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

Lúc này trong phòng khách nhà họ Diêu, Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn nhau không nói gì, Phương Giai Kỳ lại đứng ở bên ban công, làm ra vẻ muốn nhảy xuống.

,

“Chị dâu cả.” Phòng của bọn họ ở tầng 23, cô ta đang làm gì vậy: “Chị có gì thì từ từ nói, chị xuống trước đi.”

“Tôi không xuống, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Chồng tôi có nhân tình, tôi không sống nữa. Để tôi chết, tôi muốn chết.”

Lúc Phương Giai Kỳ nói chuyện, không quên trừng Diêu Hữu Thiên: “Cô thật đúng là một cô em gái tốt, chẳng những làm trung gian cho anh cả, còn phụ trách bênh vực nhân tình của anh ta. Các người thật sự khiến tôi thất vọng.”

“Chị dâu cả.” Cô hoàn toàn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cô ta đã chụp chiếc mũ lớn như vậy lên đầu mình: “Chị có chuyện gì, chị xuống trước rồi nói tiếp.”

“Để cho tôi chết, để tôi chết là được rồi.”

,

“Vợ thằng cả, con xuống trước đi.” Tuyên Tĩnh Ngôn chỉ nhìn chỗ cô ta đứng, đã cảm thấy chân mềm nhũn: “Có chuyện gì, chúng ta từ từ nói, nếu như thẳng cả thật sự có lỗi với con, mẹ tuyệt đối sẽ không đứng về phía nó.”

“Con không cần. Con không cần anh ta tới đây.” Phương Giai Kỳ đã nháo ầm ĩ: “Mẹ gọi Diêu Hữu quốc ra đây. Hỏi xem anh ta có xứng với con không? Anh ta tìm nhân tình ở bên ngoài, không phải mẹ nói muốn con sinh cháu cho mẹ sao? Anh ta đến chạm cũng không chạm vào con, sinh thế nào? Mẹ nói đi. Một mình con, sinh thế nào?”

“Vợ thằng cả.” Tuyên Tĩnh Ngôn đã cảm thấy nhức đầu: “Có chuyện gì con không thể chờ thằng cả về rồi nói tiếp?”

“Chị dâu cả ——” Diêu Hữu Thiên lấy điện thoại di động ra: “Chị bình tĩnh một chút, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh cả. Chị xuống trước có được không?”

,

“Tôi không cần. Anh ta đến thì vừa hay, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, xem xem anh ta xứng đáng với Lâm ——“

Phương Giai Kỳ nói đến đây ngừng lại một chút: “Xem xem anh ta xứng đáng với tôi thế nào."

Đầu Diêu Hữu Thiên cũng đau, mặc dù ba Diêu Đại Phát là một nhà giàu mới nổi, nhưng tiết mục một khóc hai nháo ba treo cổ này, thật sự là lần đầu tiên bọn họ lĩnh giáo.

Lấy điện thoại ra gọi cho Diêu Hữu quốc, nhưng vẫn là trạng thái không có ai nghe. Diêu Hữu Thiên cũng không gọi điện thoại nữa.

,

Diêu Hữu Thiên đứng đó, nhìn Phương Giai Kỳ mặt đầy phẫn hận vẫn duy trì tư thế muốn nhảy lầu thở thật dài: “Chị dâu cả. Tạm thời anh cả sẽ không về. Chị muốn thế nào thì cứ làm vậy đi.”

“Có điều, sinh mạng chỉ có một, chị thật sự nghĩ kỹ rồi chứ, muốn vì một người đàn ông không yêu mình mà chết đi như vậy sao?”

Mặt Phương Giai Kỳ biến đổi, nhất là khi nghe thấy Diêu Hữu Thiên nói đến một người đàn ông không yêu mình.

Ánh mắt cô hiện lên mấy phần quái dị.

“Tôi có gì mà không dám? Tôi sẽ chết. Nếu như tôi chết rồi, tô isex khiến anh ta mang món nợ lương tâm cả đời.”

Lúc này Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Đây rốt cuộc là đã tạo nên nghiệt gì vậy chứ.

Lúc này Diêu Hữu Thiên cũng không có tâm trạng quan tâm đến cô ta nữa: “Tùy chị thôi. Chị có thể thử xem, chị chết rồi, nói không chừng anh cả tôi sẽ lập tức ở bên cạnh người phụ nữ khác.”

,

Sắc mặt Phương Giai Kỳ thai đổi, ngồi trên ban công lên cũng không được, mà xuống cũng không xong.

Diêu Hữu Thiên nói hết lời, nhìn ba mẹ một cái: “Ba mẹ. Ba mẹ đi nghỉ ngơi đi, bây giờ con sẽ đi tìm anh cả.”

Xoay người rời đi, lòng cô mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Trong lòng cũng có rất nhiều nghi ngờ, nếu như anh cả không bằng lòng, vì sao lại phải lấy Phương Giai Kỳ?

Nếu như đã ở bên Phương Giaia Kỳ, thì vì sao lại phải dính dáng đến Từ Tư Nhiễm?

,

Nghĩ đến Từ Tư Nhiễm lại làm nhân tình của anh cả nhà mình. Cho dù người bạn tốt của cô ấy như Diêu Hữu Thiên, cũng cảm thấy chán ghét.

Muốn rời đi, cô đột nhiên quay người lại nhìn Phương Giai Kỳ: “Vừa nãy chị nói nhà Tư Nhiễm