*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cô ta còn có thể tìm được người đàn ông tốt?

Linh hồn của cô ta đã bán cho ác ma từ lâu rồi, đời này đã không thể lật mình nữa.

Ngay từ lúc cô ta hạ quyết tâm báo thù,cô ta đã không thể sống hạnh phúc nữa.

Mạnh mẽ chống đỡ muốn rời đi, lại không khống chế được cảm xúc quay cuồng, chân lảo đảo một cái.

Mắt thấy đã sắp ngã xuống. Cố Thừa Diệu đưa tay ra, đỡ cô ta: “Em không sao chứ?”

“Em, em không sao.” Bạch Yên Nhiên đẩy tay anh ra, bản kế hoạch trên tay rơi xuống mặt đất: “Anh không cần lo cho em.”

,

Khóe mắt cô ta, ngấn lệ. Gần như là một giây sau sẽ bật khóc vậy.

“Yên Nhiên.” Cố Thừa Diệu không nói rõ được trong lòng có cảm xúc gì. Nếu như năm xưa anh có thể bình tĩnh hơn một chút, lý trí hơn một chút.

Có phải sẽ không gây ra tổn thương cho Bạch Yên Nhiên hay không?

“Em thật sự không sao.” Lau qua loa lệ ở khóe mắt, nhìn Bạch Yên Nhiên lúc này giống như một đứa trẻ không người giúp đỡ: “Em ghét bản thân mình như vậy. Em cho rằng em đã thay đổi rồi, có thể thoải mái đứng trước mặt anh, em cho rằng em có thể làm rất tốt, kết quả em lại thất bại rồi.”

“....” Lúc này Cố Thừa Diệu đã không biết phải nói gì mới tốt.

,

“Em thật sự rất chán ghét chính bản thân em.” Bạch Yên Nhiên lại một lần vươn tay, nhặt bản kế hoạch trên mặt đất lên.

“Yên Nhiên.”

“Thật xin lỗi. Sau này em sẽ không quay lại làm phiền anh nữa.”

Bạch Yên Nhiên đã đứng thẳng, lùi về sau một bước, rồi lại lùi thêm một bước nữa.

,

“Cảm ơn anh đã chịu cho em thời gian." Cô ta xoay người lại, không nhìn Cố Thừa Diệu: “Em đi đây.”

Cằm Cố Thừa Diệu căng cứng, không lên tiếng, cũng không giữ lại.

Cửa phòng làm việc mở ra rồi lại đóng, cuối cùng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Anh đứng tại chỗ hồi lâu, lúc muốn ngồi trở lại sau bàn làm việc, ánh mắt lại nhìn thấy ở chỗ Bạch Yên Nhiên vừa mới ngã xuống, đã có thêm một đồ vật.

..............................................................................

Diêu hữu thiên vừa vào cửa, liền nghe được một hồi lại một trận tiếng khóc.

Diêu Hữu Thiên vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc than hết trận này đến trận khác: “Tôi không muốn sống nữa, có người phụ bạc người khác như các người sao? Tôi nói cho mẹ biết, tôi không muốn về thành phố Y, tôi cũng không muốn ly hôn, có đánh chết tôi cũng không ly hôn. Tôi lại muốn xem xem, Diêu Hữu quốc ở bên cạnh con tiện nhân, hồ ly tinh kia như thế nào.”

Vào cửa rồi, Phương Giai Kỳ không ở trong phòng khách, mà là đang khóc trong phòng của cô ta.

“Thiên Thiên.” Tuyên Tĩnh Ngôn vừa nhìn thấy con gái đi vào, đã giống như nhìn thấy đấng cứu thế vậy, kéo tay cô. Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con đã đến rồi.”

Bà đã bị cô con dâu cả này làm loạn cho suy nhược thần kinh rồi.

,

Diêu Hữu Quốc vừa đến, Phương Giai Kỳ đã giống như cái loa bị mất tiếng, không phát ra một tiếng nào.

Nhưng Diêu Hữu Quốc vừa đi, cô ta đã bắt đầu làm ầm ĩ.

Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn không chịu nổi giày vò như vậy, đã đặt xong vé máy bay, muốn quay về nhà.

Nhưng lại lo lắng Phương Giai Kỳ thật sự nghĩ không thông, làm ra chuyện gì đó.

“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên vỗ vỗ tay Tuyên Tĩnh Ngôn. Mấy ngày nay, Diêu Hữu Quốc bận tìm Từ Tư Nhiễm. Chẳng đếm xỉa gì đến Phương Giai Kỳ.

,

“Thiên Thiên, buổi chiều ba mẹ bay về thành phố Y, con xem chuyện này ——“

Lo lắng của Tuyên Tĩnh Ngôn, Diêu Hữu Thiên hiểu: “Mẹ, mẹ đi thu dọn