*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Em nói cái gì?”

Tiếng còi của xe phía sau không dứt bên tai, không ít tài xế bị hành động dừng xe đột ngột của Cố Thừa Diệu làm cho luống cuống tay chân.

Sau đó thò đầu ra ngoài chửi mắng một trận rồi lại đạp chân ga rời đi.

Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu trừng mắt nhìn có chút rụt rè, tay vô thức chỉ lên phía trước: “Cái đó, khụ, có phải anh nên lái xe trước không?”

“Có bệnh à? Dừng xe trên đường? Muốn tìm chết sao?” Đúng lúc một tài xế phía sau ló đầu ra, Cố Thừa Diệu lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái, người kia rụt đầu về giống như cháu trai, đạp ga rời đi.

Cố Thừa Diệu hít sâu, một lần nữa khởi động xe, rời khỏi nút giao.

,

Nơi này gần căn biệt thự ban đầu Cố Thừa Diệu chuẩn bị cho Diêu Hữu Thiên.

Anh cho xe rẽ, lái thẳng về phía biệt thự.

Diêu Hữu Thiên không biết câu đó khiến anh không vui như vậy. Có lẽ mơ hồ biết được, nhưng lại cảm thấy biết đâu mình nghĩ lầm.

Cho nên để mặc xe của Cố Thừa Diệu lái vào garage của biệt thự, để mặc anh kéo mình vào.

Gần như là vừa đi vào, cơ thể cô đã bị anh đè thật mạnh lên ván cửa.

,

Bờ môi mỏng mà mềm mại, mang theo mười phần sức lực ma sát lên môi cô.

Đây không thể gọi là hôn. Nên gọi là cắn.

Cố Thừa Diệu dùng sức cắn cánh môi cô, mãi đến khi ma sát môi cô sinh đau.

“Ưmh.” Diêu Hữu Thiên không tránh được, kêu lên một tiếng mơ hồ.

Một tiếng báo hiệu đó khiến lý trí của Cố Thừa Diệu quay về một chút, đổi cắn thành hôn, từ từ, ma sát môi cô từng chút một.

Anh giảm tốc độ, cho cô nụ hôn cực kỳ dịu dàng.

,

Hô hấp của Diêu Hữu Thiên từ từ trở nên dồn dập, mất tự nhiên tránh về phia sau. Muốn bảo anh buông mình ra.

Cánh môi xinh xắn mở ra, muốn nói chuyện, lại khiến anh thừa cơ xông vào.

Hô hấp trở nên nóng lên, tiếng nói của cô không phát ra được.

Nhắm mắt lại, để mặc anh hôn.

Mãi đến khi cuối cùng anh buông lỏng, thả cô ra.

,

Lúc này hơi thở của hai người rối loạn, hô hấp đều mang theo chút hơi nóng.

Diêu Hữu Thiên còn chưa bình tĩnh lại, cằm lại bị người ta nắm lấy.

Cố Thừa Diệu vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, ánh mắt sâu thẳm, giống như muốn hút cô vào bên trong.

“Thiên Thiên, vĩnh viễn đừng nói như vậy.”

Diêu Hữu Thiên mở mắt hạnh hơi chứa hơi nước, trong mắt có chút mê man, có chút mịt mờ.

“Cái, cái gì?”

,

“Vĩnh viễn đừng nói em sẽ rời khỏi anh.” Anh sẽ không, cũng không cho phép. Cố Thừa Diệu hít sâu: “Anh sẽ không yêu người phụ nữ nào khác nữa, vĩnh viễn sẽ không.”

Cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã biết anh đang tức giận điều gì.

Cau mày, nghiêm mặt, nhịp tim vẫn chưa bình phục, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh hơn nhiều: “Từ vĩnh viễn đó, quá hư ảo. Chúng ta đều biết, trên thế giới này không có chuyện gì vĩnh viễn không thay đổi.”

“Chỉ cần anh chưa chết, tình yêu của anh đối với em, chính là vĩnh viễn.” Ánh mắt Cố Thừa Diệu, lại là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Thiên Thiên, em không tin anh?”

“Em tin anh.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Thừa Diệu, không phải em nói anh, em cũng chỉ là nhất thời có chuyện suy nghĩ.”

,

Nhìn thấy Phương Giai Kỳ làm chính mình thành ra như vậy, cô có chút phiền muộn nói không nên lời.

Cần gì phải vậy. Một người đàn ông, đã không yêu bạn. Bạn có níu kéo thêm, thì có nghĩa sao?

Tại sao không buông tha người khác, cũng là buông tha cho chính mình, để mình sống tốt một chút, cũng để người khác sống tốt một chút chứ?

“Em không cần có cảm giác đó.” Cố Thừa Diệu vẫn cực kỳ tự tin với chính mình: “em yêu tâm, anh không phải anh trai em, em cũng không phải là chị dâu em.”

“Ừm.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, có điều vẫn có chút phiền muộn trong lòng..

Diêu Hữu Quốc là anh cả của cô, cô hi vọng anh sống tốt. Sống hạnh phúc.

...............