*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Phàm Phàm chịu ảnh hưởng của quán tính, ngã về phía sau, mắt thấy đã sắp ngã xuống mặt đất.

Một bàn tay to đúng lúc đưa ra, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Cố Dịch Phàm.

Lúc này Diêu Hữu Thiên đã phản ứng lại, nhanh chóng xông tới trước mặt con trai, ôm lấy con trai, ngẩng đầu nói với người đối diện: “Cám ơn.”

Khi nhìn thấy người đến, cơ thể Diêu Hữu Thiên đứng đờ ở đó, không thể cử động.

“Là anh?”

................................................

Trong quán cà phê, Cố Dịch Phàm ngoang ngoãn bưng ly sữa uống ở đó.

Bé không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía mẹ mình bằng ánh mắt hiếu kỳ, sau đó lại nhìn chú ngồi ở đối diện một cái.

Ánh mắt chú này nhìn mẹ thật là kỳ lạ đó nha.

Bé nghĩ trong lòng như vậy, đôi mắt to đảo qua đảo lại nhìn càng chăm chú hơn.

Ngược lại Diêu Hữu Thiên lúc này không có thời gian chú ý xem ánh mắt của con trai như thế nào, cô nhìn Chiến Li, đột nhiên có một cảm giác cảnh còn người mất.

,

Bốn năm không gặp, thật ra Chiến Li không hề có quá nhiều thay đổi.

Chỉ là trên khuôn mặt, có thêm mấy phần tang thương. Mà cô thậm chí nhìn thấy vài sợi tóc trắng ở bên tóc mai anh.

“Thật xin lỗi.” Chiến Li mở miệng trước một bước. Vẻ mặt anh đầy vẻ đau khổ.

Lời xin lỗi đột nhiên mà đến này, lại khiến Diêu Hữu Thiên có chút không quen.

“Thiên Thiên, thật xin lỗi.” Chiến Li lại một lần nữa nói xin lỗi.

Lần này, Diêu Hữu Thiên thật sự có chút sợ hãi: “Chiến Li, anh đừng như vậy. Anh như vậy, em thấy rất áp lực.”

,

Bốn năm trước cô không đáp lại tình cảm của anh.

Cự tuyệt anh thẳng thừng như vậy, nhìn dáng vẻ của anh, cũng biết anh sống không tốt.

“Anh ——” Chiến Li không biết phải nói thế nào.

Hơn nửa tháng trước, anh đã nhìn thấy tin tức tức trên báo chí, Diêu Hữu Thiên chưa chết.

Thế nhưng, anh vẫn không đến tìm cô.

Nguyên nhân không đến tìm, ngoài việc không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Cố Thừa Diệu, còn có một phần nguyên nhân là vì anh đã không còn tư cách.

,

“Thiên Thiên, em. Mấy năm nay em sống có tốt không?”

“Rất tốt.” Diêu Hữu Thiên thản nhiên mở miệng.

“Anh, bốn năm trước, anh nghe nói em đã chết. Em ——“

“Lúc đó quả thực em đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến phát súng bốn năm trước, lòng vẫn còn sợ hãi: “Có điều, em đã được người ta cứu.”

“Vì sao không quay về?” Giọng điệu của Chiến Li mang theo mấy phần u oán: “Anh, em không biết khi anh biết em đã..., anh khổ sở đến mức nào.”

“Chiến Li.”

,

Đối với điểm này, Diêu Hữu Thiên không có cách nào nói xin lỗi.

Cái chết của cô, ngay cả ba mẹ cũng cho là thật, càng không nói đến Chiến Li.

“Thật xin lỗi.” Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên nói xin lỗi.

“Không. Đừng nói xin lỗi.” Chiến Li cúi đầu, Diêu Hữu Thiên nhạy cảm phát hiện, hình như anh đã khác với lúc trước rất tốt.

Ánh mắt anh, không còn tràn ngập tính xâm lược giống như bốn năm trước nữa.

“Em thì sao? Anh sống có tốt không?”