*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Chiến Li không nhịn được đã cười. Lời nói của trẻ thơ, khiến thương cảm trong lòng anh thoáng cái đã tiêu tan đi rất nhiều.

Quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên: “Đây là con của em và Cố Thừa Diệu? Vaayjh, chẳng phải năm xưa em đã mang thai rồi?”

“Phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “Em sinh bé ở nước Anh, năm nay đã ba tuổi rồi.”

“Tốt. Tốt. Thật sự rất tốt.” Chiến Li nói liền ba chữ tốt, không hề hỏi kỹ, màn ghĩ đến một người đàn ông khác cũng đau khổ như anh suốt bốn năm: “Thiên Thiên, bây giờ em và, em và Cố Thừa Diệu vẫn tốt chứ?”

Mặc cô đã nói, nhưng anh vẫn muốn xác nhận thêm một lần.

“Vô cùng tốt.” Lời không hề bất ngờ, cô và Cố Thừa Diệu nên sống như vậy cả đời thôi.

,

“Vậy thì tốt.” Tốt thì tốt. Chiến Li cúi mắt, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh lại, nhưng chưa hẳn tâm trạng đã như vậy.

Làm sao Diêu Hữu Thiên không hiểu?

“Chiến Li, tìm một cô gái tốt ở bên nhau, cùng sống thật tốt đi.”

Cô và anh, thật sự đã không còn khả năng nữa.

Chiến Li không nói gì, trước khi Diêu Hữu Thiên chưa quay về, anh cho rằng cô không ở trên thế gian nữa, anh không thể cho phép mình sống hạnh phúc.

Nhưng sau khi Diêu Hữu Thiên quay về, anh phát hiện mình vẫn yêu cô.

,

Tìm một cô gái tốt.

Có lẽ cả đời này, đều không thể nữa.

“A Li, em thật sự hi vọng anh sống tốt.” Giống như Triệu Bách Xuyên, tấm lòng của anh với mình, cô vẫn luôn biết.

Nhưng Triệu Bách Xuyên cũng sẽ đi tìm cuộc sống mới của mình.

Làm người, vĩnh viễn đều phải nhìn về phía trước.

“Thiên Thiên, em không cần quan tâm đến anh đâu.” Chiến Li đột nhiên mỉm cười: “Em chưa chết, anh rất vui mừng. Thiên Thiên, chào mừng em trở về.”

........................................................................

Bạch Yên Nhiên ngồi trong vườn hoa của biệt thự, cô ta cuộn chân, ôm lấy đầu gối mình, nhìn bể bơi trong vườn hoa, bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, lại từng chút bị bóng đêm cắn nuốt

Mà cô ta đã duy trì tư thế này hai tiếng đồng hồ rồi.

Sau khi Trì Hướng Đông đi vào, đã nhìn thấy một màn này.

Mi tâm nhíu lại, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ta.

“Mềm lòng rồi? Không muốn trả thù nữa?”

Im lặng, Bạch Yên Nhiên không trả lời hắn.

,

“Em yêu cậu ta rồi?” Trì Hướng Đông lại hỏi.

Bạch Yên Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Em không có.”

Câu trả lời của cô ta, rõ ràng không chắc chắn lắm.

“Anh nhớ, ở trước mặt anh, hình như em chưa bao giờ nói dối.”

Bạch Yên Nhiên im lặng, cô ta đột nhiên cười thành tiếng: “Em rất ngốc, có đúng không?”

Những gì trải qua từ nhỏ, khiến cô ta cực kỳ giỏi việc suy đoán lòng người.

Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, cô ta luôn có thể tìm được điểm yếu của đối phương.

,

Nhưng cô ta không ngờ, một cuộc báo thù, đã đánh mất chính mình.

“Em không ngốc.” Trì Hướng Đông nắm tay cô ta: “Em chỉ là chưa nghĩ thông suốt.”

“Đúng vậy. Em quả thực chưa nghĩ thông suốt.” Bạch Yên Nhiên rút tay mình ra, đứng dậy, nhìn bể bơi trước mắt.

“Em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, ăn nhiều cay đắng như vậy, suýt chút nữa mất cả mạng, nhưng lại yêu phải một người