*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Mắt mẹ trừng thật to, vươn tay ra, dường như là đưa về phía anh trai.

,

Tay anh trai đã bị nổ tung, khắp người đều là máu. Chị gái cũng không tốt hơn anh trai bao nhiêu, thậm chí da đầu của chị có một miếng đã rớt xuống.

Mà ba Bạch Quảng Nhân, đã bị nổ đến mức ngay cả mặt cũng không nhìn ra được nữa. Toàn bộ đều là máu.

Nhưng tay của ông, vẫn kéo thật chặt tay mẹ.

Bạch Yên Nhiên đã sợ đến mức choáng váng. Hoặc có lẽ không phải bị dọa sợ, mà là sợ đến ngây người.

Cả đời này, cô ta sẽ không quên cảnh tượng lúc ấy.

Cũng sẽ không quên, bộ dạng chết thảm của ba mẹ mình.

,

Lúc đó, cô ta không hề biết là ai đã hại chết ba mẹ cô ta.

Cô ta chỉ ngây ngốc ngồi đó, nhìn thi thể bị nổ đến mức hoàn toàn biến dạng của người nhà.

Tròn ba ngày, không ăn, không uống, không động. Thậm chí ngay cả khóc cô ta cũng quên mất, chỉ ép bản thân mình, liên tục nhìn thi thể ba mẹ trước mặt, mạnh mẽ khắc ghi dáng vẻ lúc chết của be mẹ.

Ba ngày sau, Bạch Yên Nhiên thật sự không chịu được nữa đã ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đã được cứu.

Người cứu cô ta, là chính phủ bản địa của nước Nga, lúc đó cô ta mới biết, thì ra khi ấy quân phản chính phủ phía đông Turkistan đã xung đột với một phần tử vũ trang khác.

,

Mà lúc những tiểu phân đội của quân phản chính phủ phía đông Turkistan kia tháo chạy, đã trốn trong căn nhà cô ta và ba mẹ náu mình, nhưng không phải cùng một phòng.

Ngày hôm đó ngoài người nhà đã chết của cô ta, còn khiêng ra được mười tám thi thể từ trong căn phòng trống khác.

Đều là người của quân phản chính phủ phía đông Turkistan.

Cũng là rất lâu về sau, Bạch Yên Nhiên mới biết, lúc ấy vì sao người của hai bên lại ngừng bắn, là vì có một tổ chức, tên gọi Kỳ Lân đường. Vào ngày hôm đó, bọn họ tiến hành giao dịch súng ống đạn dược với đám phần tử vũ trang kia.

Bởi vì sự xuất hiện độht ngột của quân phản chính phủ phía đông Turkistan, đám phần tử vũ trang kia đã bị thua thiệt.

Mà Kỳ Lân đường là tổ chức buôn bán vũ khí, cho nên đã ra tay giúp đỡ đám phần tử vũ trang kia.

Mà cũng qua rất lâu sau, Bạch Yên Nhiên mới biết, lão đại của Kỳ Lân đường là một người Trung Quốc. Tên là Cố Học Võ.

,

Quả bom trong phòng ngày hôm đó, chính là do người của Kỳ Lân đường ném.

Đó là quả bom mới nhất mà người của Kỳ Lân đường mới nghiên cứu ra, uy lực kinh người. Nhưng phạm vi không tính là rộng.

Cô ta là người Trung Quốc, những người đó cho rằng cô ta nghe không hiểu tiếng Nga, Ở trước mặt cô ta, thảo luận về cuộc va chạm mấy ngày trước.

Bọn họ không biết là, từ khi hai tuổi cô ta đã đến nước Nga, tiếng Nga đối với cô ta mà nói, chính là tiếng mẹ đẻ thứ hai.

Khi đó chỉ biết là một tổ chức buôn bán vũ khí, binh lính ở cấp dưới, không thể biết thương nhân buôn bán vũ khí đó là ai.

Bạch Yên Nhiên, cũng không biết được.

,

Thế nhưng, điều đó không ảnh hưởng đến thù hận của cô ta.

Cái chết thảm của ba mẹ, anh chị, khiến trong đầu cô ta chỉ đầy ắp một ý nghĩa.

Chính là báo thù. Báo thù. Báo thù.

Bước đầu tiên để báo thù, chính là phải biết kẻ thù của mình là ai.

Mặc dù Bạch Yên Nhiên