*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Dù thế nào Bạch Yên Nhiên cũng không ngờ. Kiều Tâm Uyển lại đi một nước không theo kế hoạch như vậy, vào lúc cô ta vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với người nhà họ Cố như thế nào, cô ta đã bị đối phó trước một bước.

Khi cô ta bị người áp giải đến phòng đấu giá. cô ta thật sự hận.

Hận đến hủy thiên diệt địa.

Nỗi hận đó khiến mâu thuẫn biến mất. Cô ta hoàn toàn không nên yêu Cố Thừa Diệu nữa.

Cô ta đã sống ở địa ngục, vậy thì phải kéo hết người nhà họ Cố vào địa ngục.

Chỉ là cô ta không ngờ. Cố Thừa Diệu nhanh như vậy đã thay lòng.

,

Cô ta và anh ở bên nhau, tình cảm hơn một năm, nhưng không địch nổi cuộc hôn nhân giữa Diêu Hữu Thiên và anh.

Cô ta không biết lúc đó mình có tâm trạng gì.

Cảm giác giống như đã đánh đổ bình ngũ vị, vị nào cũng có.

Hối hận không?

Cô ta không biết, thật sự không biết.

Ngày ngày đêm đêm cô ta bị ác mộng hành hạ. Mỗi ngày mỗi tối, chỉ cần nhắm mắt lại, thì chính là thi thể của ba mẹ anh chị.

Cô ta đã từng thử thôi miên mình liên tục, quên đi tất cả mọi thứ.

,

Nhưng cô ta không thể quên được.

Những máu, những hình ảnh kia, đè nặng trong lòng cô ta.

Người được Trì Hướng Đông kéo vào trong lòng, giọng nói của hắn rất khẽ: “Hãy tha cho chính mình đi. Em không đấu lại được Cố Học Võ, em cũng không thể đối phó được với người nhà họ Cố. Nếu như là vậy, em cần gì phải ——“

Kiên trì nữa.

Màn đêm, đã hoàn toàn cắn nuốt bầu trời.

Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô ta khẽ lắc đầu: “Em không có cách nào buông tha cho mình, có lúc em rất hận, hận mình vì sao lúc đó muốn rời đi, nếu như không đi, em đã có thể chết ở đó cùng với người nhà rồi, sẽ không đau khổ nhiều như sau này.”

,

Người đã chết đã rời đi, nhưng sẽ không hiểu được người còn sống đau khổ đến mức nào.

“Em định làm thế nào?”

Bạch Yên Nhiên nhắm hai mắt lại, quay người dựa vào Trì Hướng Đông.

“Em nhớ, khi em vừa mới đến bên cạnh anh, em ngày ngày gặp ác mộng, anh nói với em, anh có thể khiến em quên đi tất cả. Đúng không?”

“Đúng.” Bây giờ Trì Hướng Đông cũng vẫn nói như vậy: “Nếu như em bằng lòng, anh có thể mời bác sĩ William đến Trung Quốc. Ông ấy có thể giúp được em.”

Bạch Yên Nhiên gật đầu: “Mời ông ấy đến đi. Bây giờ em rất cần ông ấy.”

........................................................................

Cố Thừa Diệu đoán mình đã bị giam ở đây khoảng chừng một buổi tối.

Ngày mai đi, nhiều nhất là ngày mai, người trong nhà sẽ phát hiện không thấy anh nữa. Sau đó tìm anh.

Có ba và chị gái ở đây, anh tin rằng mình sẽ không xảy ra chuyện gì.

Quan trọng hơn là anh biết rõ, Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh.

Không gian nhỏ hẹp, khiến Cố Thừa Diệu có thời gian bình tĩnh lại suy nghĩ một vài vấn đề.

,

Bạch Yên Nhiên nói món nợ của nhà họ Cố với cô ta, vĩnh viễn không trả hết.

Tại sao cô ta lại nói như vậy?

Anh có cảm giác, tuyệt đối không phải là vì những chuyện cô ta gặp phải sau này.

Mà phải là chuyện từ trước đó.

Rốt cuộc là chuyện gì, lúc này Cố Thừa Diệu không có tâm trạng để nghĩ.

Vấn đề bây giờ là, anh phải làm gì để rời khỏi đây?

,

Anh vừa mới tìm được vợ, lại có cả con trai.

Cho dù Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh, nhưng nếu như cô ta thật sự giam mình ở đây một khoảng thời gian, đừng nói một năm nửa năm. Chỉ là nhốt anh mười ngày nửa tháng, anh cũng không chịu nổi.

Nếu như cuộc sống chưa từng thưởng thức qua, thì sẽ không lĩnh hội được sự đau khổ của mất đi.

Anh đã nếm trải một lần, không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.

Cũng không thể chịu đựng được nữa.

Cửa phòng bị người mở ra. Người đi vào, lại