*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cố Học Võ gật đầu: “Con chờ một chút.”

Không nói nhiều, ông lấy điện thoại ra ấn vài con số: “Không thấy Thừa Diệu đâu, cậu đi tìm xem.”

Không nói lời thừa thãi, đã cúp điện thoại, biểu cảm của ông vẫn rất bình tĩnh: “Yên tâm đi. Sẽ tìm được thôi.”

“Nhưng –” Diêu Hữu Thiên luôn có một dự cảm rất không tốt. Giống như có chuyện xấu gì đó sắp xảy ra vậy.

Mi tâm của cô vẫn luôn cau lại.

,

Loại cảm giác hoảng hốt này, cho dù là năm xưa khi sinh Cố Dịch Phàm cũng không có.

Cô gần như sắp không ngồi yên nữa, cô luôn cảm giác Cố Thừa Diệu đã xảy ra chuyện.

“Con bình tĩnh một chút.” Kiều Tâm Uyển tiến lên vỗ tay cô: “Yên tâm đi. Nhất định Thừa Diệu sẽ không sao. ”

Diêu Hữu Thiên cắn môi, vẻ mặt có chút u sầu.

Cô không biết phải nói về sự lo lắng trong lòng mình như thế nào, sự lo lắng này ngoài tìm được Cố Thừa Diệu ra, nếu không thì vĩnh viễn sẽ không tiêu tan.

,

Chưa đến một tiếng đồng hồ, người của Cố Học Võ đã có được kết quả.

Ông cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên có chút kỳ lạ: “Thừa Diệu đang ở nhà.”

“Dạ?” Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, không hiểu rõ lắm Cố Học Võ có ý gì.

“Nó vốn dĩ có một căn nhà ở Bắc Đô, bây giờ nó đang ở đó.” Lúc Cố Học Võ nói chuyện đã nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Con biết địa chỉ không? Có cần ba đưa con đi không?”

“Không, không cần ạ.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, cô biết địa chỉ.

Chỉ là cô không biết vì sao Cố Thừa Diệu lại ở đó.

,

Không có tâm trạng nói nhiều với Cố Học Võ, cô chộp lấy chìa khóa xe rồi rời đi.

Trong lòng tràn ngập tức giận và chỉ trích với Cố Thừa Diệu.

Người này, muốn đùa thì cũng không thể đùa như vậy chứ?

Nếu như ở Bắc Đô, vì sao không về nhà?

Vất vả lắm mức độ tiếp nhận của Phàm Phàm với anh mới tốt lên một chút, anh lại chạy như vậy, cũng không lo lắng sau này Phàm Phàm lại sợ người lạ không quan tâm đến anh.

,

Thật ra về căn nhà đó, Diêu Hữu Thiên cũng không có quá nhiều ấn tượng.

Dù sao cô không ở đó được bao lâu, hai người đã quay về thành phố Y.

Vậy Thừa Diệu ở đó làm gì chứ?

Dọc đường tâm trạng Diêu Hữu Thiên đều không yên, nhanh chóng chạy đến căn nhà ban đầu của Cố Thừa Diệu.

Cô đã nghĩ xong rồi, gặp được Cố Thừa Diệu, trước tiên mắng phủ đầu. Xem xem lần sau anh còn dám lặn mất tăm mà không nói một tiếng như thế không.

Lên lầu, lúc định đi vào thì phát hiện mình không có chìa khóa.

,

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên không lâu, cửa đã mở.

Khuôn mặt Cố Thừa Diệu xuất hiện phía sau cánh cửa, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm đồng thời thật sự đầy một bụng lửa giận.

Tên này, thật sự đủ rồi.

“Cô tìm ai?”

“Em nói anh đủ rồi đấy, vì sao anh không ——“

Hai