Chương 142:

 

Nhưng mà đến cửa, nhìn đến trên đấy viết nhà vệ sinh nữ sói Anh đứng tại cổng, nghe được bên trong, truyền ra tiếng nôn ói của Vu Tịch, tiếng sau nghe khó chịu hơn tiếng trước, sắc maqtj của Cố Lâm Hàn cũng càng ngày càng lạnh theo, như bức tượng, càng ngày càng cứng đơ lạnh Điện thoại di động của Cố Lâm Hàn reo lên. Anh cúi đầu nhìn một chút. Là Thư Nhã gọi đến.

 

Anh nhíu mày, cầm điện thoại lên.

 

“Mẹ?”

 

“Ai nha, làm sao con lại không ở trong nhà thế? Mẹ đang ở trong nhà con này.”

 

Cố Lâm Hàn nhìn người bên trong một chút.

 

“Con đang ở bên ngoài.”

 

“Còn không phải tiện đường tới gọi con về nhà ăn cơm, đúng rồi, Vu Tịch đâu, đang ở cùng một chỗ với con phải không?”

 

“Mẹ lại tìm cô ấy làm gì?”

 

Cố Lâm Hàn xoa bóp mi tâm của mình.

 

“Ha ha, con cũng đừng gạt mẹ….. Mẹ hỏi con, những đồ vật cho con gái dùng trong nhà con là của ai?”

 

Có Lâm Hàn im lặng.

 

“Sao mẹ lại vào được nhà của con?” “Hừ hừ.” Thư Nhã đầy mặt đắc ý.

 

Cố Lâm Hàn nghĩ…… Vô Ưu, chờ đó cho tôi…..

 

Bên kia, Vô Ưu dùng sức hắt hơi một cái.

 

“Bà chủ, cậu chủ biết sẽ lột da tôi đấy, bà có thể rời đi trước được không?”

 

Cố Lâm Hàn nói: “Được rồi, cô ấy chỉ là tạm thời ở đấy một chút, không có chỗ ở.”

 

Thư Nhã nói: “Được rồi, mẹ mới không nghe con giải thích lung tung, hiện tại con mang Vu Tịch về nhà ăn cơm đi.”

 

“UONG con đang ăn cơm ở bên ngoài.”

 

Cố Lâm Hàn mới vừa nói xong, loa của bệnh viện lại vang lên.

 

“Thỉnh bác sĩ !

 

đến phòng phẫu thuật số bốn mươi ba.”

 

“Hả, con đang ở đâu? Phòng phẫu thuật? Con ở bệnh viện hả?”

 

Có Lâm Hàn ngắng đầu lên, liếc mắt nhìn loa phát thanh phía trên một chút, mẹ nó, bệnh viện này có phải hay không có vấn đề gì đấy.

 

“Rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, sinh bệnh? Hay là Vu Tịch sinh bệnh? Con đang ở bệnh viện nào, mẹ đến tìm con..

 

Giọng nói của Thư Nhã hoàn toàn trở nên hoảng loạn.

 

Cố Lâm Hàn nói: “Không phải….. . Là Vu Tịch…… Tới tìm nhà vệ sinh, đi vệ sinh.”

 

Cố Lâm Hàn nhìn thoáng qua nhà vệ sinh.

 

“Không, mẹ không tin, trừ khi, hiện tại con mang Vu Tịch tới trong nhà.”

 

Cố Lâm Hàn xoa cái trán: “Tại sao con lại phải đêm cô ấy về nhà.”

 

“Vậy, mẹ đây sẽ kêu người đi tìm hai đứa.”

 

“Đừng…… Được rồi, được rồi, con đã biết.”

 

Với kinh nghiệm xương máu lần trước, bà ấy đã huy động toàn thành phố tìm chính mình, trình độ ầm ï như thé, Có Lâm Hàn chỉ có thể bắt đắc dĩ đáp ứng xuống trước đã.