Chương 143:

 

Lúc này, Vu Tịch cũng ra tới.

 

Vừa mới nôn xong, sắc mặt có chút tái nhợt, khiến người khác cảm thấy, người phụ nữ nhỏ này, giống như là trang giấy vậy, bát cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.

 

Cô ngẳng đầu lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện sao?”

 

Có Lâm Hàn gật đầu: “Hiện tại cùng tôi vê trong nhà một chút.”

 

“Hả? Vậy, phẫu thuật……”

 

“Ngày mai lại làm cũng giống nhau.”

 

“Không phải.

 

Người đều đi chuẩn bị rồi.

 

Vu Tịch nói.

 

Cố Lâm Hàn nói: “Được rồi, cô làm xong phẫu thuật sẽ không thể hoạt động, còn muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, vậy không có thời gian, chúng ta hiện tại phải đi đến nhà ta một chút.”

 

Vu Tịch lập tức càng không có gì để nói rồi.

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Cụ thể, trên xe nói, tóm lại chính là…… Mẹ của tôi phát hiện cô ở trong nhà của tôi.”

 

Phốc, không phải chứ Vu Tịch đi theo Cố Lâm Hàn, cùng nhau đi ra bệnh viện, lên xe, đi thẳng đến có gia.

 

Ở trên xe, Cố Lâm Hàn an ủi Vu Tịch, tới rồi thì nói chính mình không có chỗ ở, tạm thời ở tại nhà bọn họ, hai người không có bắt cứ quan hệ nào với nhau, sau đó thành thật ăn một bữa cơm, hai người sẽ lập tức đi.

 

Vu Tịch bắt đắc dĩ nghĩ, thôi, ở trong nhà của người ta, coi như hỗ trợ cho nhau đi….

 

Sau khi đến nơi, mới ở ngoài cửa, đã nhìn đến, Thư Nhã ở kia híp mắt cười, chào đón Vu Tịch.

 

“Vu Tịch cháu đã đến rồi sao? Mau tiến vào, đói bụng rồi chứ, trễ như vậy, Lâm Hàn cũng không mang theo cháu đi ăn cơm, thật là…… Để sau này bác dạy bảo nó.”

 

Trước kia, Vu Tịch còn không có cảm thấy như thế nào, hiện tại thì thật ra cảm thấy xấu hỗ cực kỳ.

 

Cái này, bọn họ có phải hiểu lầm cái gì hay không?

 

Nhiệt tình như thế, hoàn toàn là xem như là…… giống như là bạn gái của Cố Lâm Hàn.

 

Chính là cô không phải.

 

Vu Tịch nói: “Bác gái, không có việc gì, con không đói bụng.”

 

“Trời ơi, sắc mặt này của con, sao lại kém như thế này, còn có, mây ngày này con cũng không béo được hơn một chút nào, còn càng gầy, không được.”

 

Bà ấy ngắng đầu lên, tức giận nói với Cố Lâm Hàn: “Rốt cuộc là con chăm sóc tiểu Tịch như thế nào vậy hả?

 

Con nhìn xem, sắc mặt này, tái nhợt như thế, giống như là sinh bệnh ấy.”

 

Cố Lâm Hàn nghĩ, vậy liên quan gì đến anh chứ?

 

Là cô ây tự mình đòi phải ăn được lạp xưởng cái gì đây, làm nôn ra hơn một tiếng.

 

Được rồi, có lẽ là liên quan đến chuyện của anh.

 

Rốt cuộc, cái kia trong bụng, vẫn là liên quan đến chuyện của anh.

 

Cố Lâm Hàn nói: “Đi vào trước ăn cơm đi, chết đói.”

 

Tuy rằng biết là anh đang cố tình nói sang chuyện khác, nhưng mà, Thư Nhã không nỡ để Vu Tịch bị đói, vẫn nhanh chóng nói: “Vậy thì cùng vào đi, đi một chút, Tiểu Tịch, chúng ta đi vào lại nói.”

 

Vu Tịch đi vào mới nhìn đến, nhà họ Cố cũng có một ít người đang ở.

 

Một nhà của Cố Lâm Lệ kia nhưng thật ra không ở đây.