Chương 144:

 

Ngồi xuống bên này, Thư Nhã bảo Vu Tịch nhanh chóng ăn cái gì.

 

Có Lâm Hàn cũng ngồi xuống một bên.

 

Vu Tịch vẻ mặt càng xáu hỗ thêm nữa.

 

Cố Lâm Hàn làm bộ không tháy được ánh mắt xin giúp đỡ.

 

của cô.

 

Anh có thể có biện pháp gì?

 

Ngồi xuống bên cạnh Vu Tịch, anh gắp đồ ăn ăn, nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc, là có thể đi về nhà.

 

Lúc này, Thư Nhã quả nhiên lại hỏi chuyện: *Tiểu Tịch, cháu thật là, lần trước bác còn hỏi cháu, có bạn trai hay không? Cháu cũng không nói cho bác, cháu đang quen với Lâm Hàn nhà chúng ta…… Hai đứa có quan hệ gì thế?”

 

Vu Tịch thiếu chút nữa không phun ra.

 

Cô chạy nhanh xua tay: “Bác gái, bác gái, bác có phải hay không hiểu lầm cái gì.”

 

Thư Nhã vẻ mặt hờn dỗi: “Còn hiểu lầm, bác tận mắt thấy được, cháu ở tại trong nhà của Lâm Hàn, hai người đều sống cùng nhau rồi, cháu nói một chút……”

 

Vu Tịch chạy nhanh nói: “Không phải, bác gái người thật là hiểu lầm, chủ yếu là, hiện tại cháu không có nhà để về, còn may là Cố Lâm Hàn rất tốt bụng, thấy cháu đáng thương, mang cháu đến nhà anh ấy tạm thời ở một thời gian, nếu không, khả năng cháu sẽ lưu lạc đầu đường mát, bác nhìn đi, bác gái, bác dạy dỗ ra đứa con trai tốt như vậy, có lòng bao dung như: thế, cho nên cháu thật sự cảm thấy, nhà bác, đều thật sự rất tốt…”

 

Vu Tịch một bên nói, một bên không quên vuốt mông ngựa.

 

Thư Nhã mới không tin đâu.

 

Bà ấy ở một bên nhìn Cố Lâm Hàn chăm chú liên tục nhét đồ ăn vào trong miệng.

 

Hừ, con trai của bà ấy sinh ra, bà ấy còn không hiểu sao.

 

Thằng nhóc này từ nhỏ đã lạnh nhạt, từ lúc nào mà có lòng tốt như thế được?

 

Không tồn tại, bọn họ nếu không phải không có quan hệ đặc biệt, thằng bé mới sẽ không đem người đưa đến ở trong nhà đâu.

 

Trước kia không nói cái khác, để Lâm Lệ không có việc gì cùng ở với thằng bé, thằng bé còn không vui cơ. “Tiểu Tịch, cháu nhìn xem, hai đứa yêu đương thì yêu đương, sao lại muốn giấu diễm mọi người làm gì cơ chứ?”

 

“Thật sự không phải……

 

Vu Tịch thật sự là dáng vẻ muốn khóc rồi.

 

Nhưng mà, Cố Lâm Hàn đáng chết kia, lúc này còn không nói một câu, còn ở kia ăn ăn ăn.

 

Vu Tịch nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, lườm bên kia một cái.

 

Có Lâm Hàn thấy được ánh mắt uy hiếp của cô, ngẳng đầu lên: “Mẹ, con sớm đã nói không phải mẹ lại không tin, ánh mắt của con còn không có kém như vậy.”

 

Vu Tịch mắt càng trợn to.

 

Thư Nhã nói: “Hừ, vậy con còn đem người mang đến trong nhà, trai đơn gái chiếc……”

 

“Bởi vì cô ấy lớn lên rất an toàn, con mới mang cô ấy trở về, dù sao không có cảm giác, ở cùng nhau thì giống như là ở cùng anh em vậy, thậm chí cô ấy có cởi hết đứng trước mặt con, mẹ yên tâm, con cũng không có cảm giác.

 

Tuyệt đối sẽ không chạm vào cô ấy một chút.”

 

Anh nói, nhéch lên khóe miệng liếc nhìn Vu Tịch.

 

Cái này, lời giải thích của anh đã làm cô vừa lòng đi.

 

Vu Tịch nắm chặt chiéc đũa.