Từ tháng 4 đến tháng 7 là mùa anh đào nở đẹp nhất ở Ubodont. Franz đời I đã từng xây dựng một cung điện to lớn giữa biển hoa anh đào trên ngọn núi tuyết ở Ubodont, về sau truyền lại cho Franz đời II, Franz đời II lại nộp nó cho Đế Quốc, trở thành của công bị chính phủ quản lý. Quân đội Liên Bang tiến vào Ubodont, bộ tư lệnh được thiết lập ở đây.

Đằng sau cung điện có một dòng suối băng uốn lượn, róc rách chảy xuyên qua rừng đào. Heinz muốn chuyến đi riêng tư nên không mặc quân phục, dẫn theo Sầm Dao, thong thả bước đi trên lối mòn trong rừng đào.

Hai người rất hiếm khi, không, phải nói là lần đầu tiên được nhàn nhã du lịch ngắm cảnh thế này. Sầm Dao thích ngồi một chỗ, không thích vận động, mấy thú vui giết thời gian ngoài trời như leo núi không nằm trong phạm vi suy nghĩ của y. Thế nên bị Heinz kéo tới đây, sắc mặt rất xấu xí: "Đây là hẹn hò mà anh bảo à?"

Heinz mặc áo thun trắng và quần dài màu nâu nhạt, chân vẫn đi ủng chiến, cảm giác lạnh lùng nghiêm khắc giảm nhiều khi không có bộ quân phục, thoải mái trẻ trung vô cùng. Hắn thấy Sầm Dao phàn nàn thì rất buồn cười, vung vẩy bàn tay đang đan vào nhau của cả hai: "Đương nhiên chúng ta cũng có thể như các cặp đôi khác đi xem triển lãm nghệ thuật, chơi trò chơi, sau đó tới nhà hàng tư nhân nào đó cùng thưởng thức bữa tối với ánh nến. Nhưng anh cho là em sẽ thấy ồn và vô nghĩa."

"Vô nghĩa chỗ nào." Cánh hoa anh đào rơi xuống tóc Sầm Dao, y không phục nói: "Muốn bắt em tập thể dục thì cứ nói thẳng."

Heinz cười, mái tóc vàng bị gió thổi rối, ánh nắng hỗn độn rơi trên người cả hai: "Thật ra anh luôn thấy em cần vận động nhiều hơn, em biết mà." Heinz đứng trên bậc cầu thang cao hơn, cúi người hôn lên mũi Sầm Dao, thủ thỉ: "Rất nhiều tư thế em không làm được."

"Vậy anh đi học yoga đi." Đứng trước sắc đẹp, Sầm Dao không hề dao động, lạnh te nói: "Người dẻo eo mềm, tư thế xấu hổ gì cũng làm được."

Heinz vẫn cười, đôi mắt xanh lấp lánh ánh nước và tình ý, Sầm Dao chăm chú nhìn hai giây, không hiểu sao lại mất tự nhiên, trong đầu nghĩ, tâm trạng ổng hôm nay tốt thật đó.

"Em cũng làm được mà." Heinz kéo y lên. Sau khi mang thai, tâm trạng Sầm Dao luôn trập trùng, thiếu đi rất nhiều chín chắn kiềm chế, có thêm sự trẻ con rất đáng yêu. Heinz hôn lên tai y, ghé vào thì thầm.

Gió cuốn theo một trận cánh hoa rơi, hơi lạnh từ sông băng đằng xa thấm vào không khí, sợi tóc của Heinz êm ái phất qua mặt Omega. Tai Sầm Dao đỏ lừ: "... Ban ngày ban mặt anh đừng có nói bậy bạ vậy được không."

Alpha vẫn cười, cười đến là hư hỏng. Sầm Dao túm tai hắn, bất đắc dĩ nói: "Trung tướng Norman, hình tượng của anh sắp sập hết rồi đó anh có biết không?"

Cầu thang to lớn thật sự rất khó leo, dù cho cảnh sắc tự nhiên tráng lệ đẹp vô cùng. Heinz nửa dỗ nửa lừa, kéo Sầm Dao bò được nửa đường. EP của hắn vẫn luôn kêu, Heinz chỉ liếc mấy cái rồi kệ. Hai người đi tới hồ Nguyệt Ngõa, bờ hồ trải dài trên cao, nước hồ xanh thẳm, núi tuyết dựng đứng và trời xanh nối thành một mảnh, từng mảng lớn anh đào ở chân núi như màn sương mịt mờ. Sầm Dao bị cảnh tượng hùng vĩ bao la này hút hồn, lặng lẽ ngắm, sau đó chợt nói: "Anh không định để người nhà kí "giấy sinh tử" à?"

Heinz quay sang nhìn y, Sầm Dao lại không có phản ứng gì, đặt tay lên trán dõi mắt về ngọn núi tuyết xa xăm: "Em vẫn luôn nghĩ không biết khi nào anh mới chịu nói."

Một tuần sau Heinz Norman sẽ dẫn dắt một tiểu đội đặc chủng đi xuyên qua đường sao băng K78, K78 lại có vô số Hố Đen Tự Nhiên không ổn định và sao băng. Từ khi nơi này được khai phá 30 năm trước, một lượng lớn tinh hạm và cơ giáp đều bị hủy diệt ở đây, thế nên đường sao băng K78 còn được mệnh danh là "đường Minh Phủ". Mà chiến trường cuối cùng có lẽ cũng sẽ nằm tại nơi đó.

"Cũng không phải là "giấy sinh tử"..." Heinz chậm rãi dừng lại trước ánh mắt của Sầm Dao, hắn giãy giụa: "Chỉ là chuyển giao chút tài sản ---"

Heinz càng nói càng chột dạ, Sầm Dao lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt không hề che giấu. Heinz từ bỏ, giải thích: "Anh xin lỗi, em mới mang thai, anh không muốn để em lo lắng và khổ sở. Mặc dù anh biết không thể tránh được, nhưng tiềm thức vẫn trốn tránh, chứ không phải là muốn giấu em."

"Thật ra em đang dần hòa giải." Sầm Dao không nhìn hắn nữa, đi xuống bậc thang: "Hòa giải với lo sợ và bất an trong lòng. Vì những cảm xúc này như bóng với hình cùng anh, tiếp nhận chúng chính là tiếp nhận anh."

Heinz rất khó hình dung tâm trạng của mình, gió mang theo hơi lạnh trộn lẫn cánh hoa anh đào phất qua gương mặt hắn và mái tóc. Hắn cảm thấy khí lạnh được mình hít vào trong lồ,ng ngực, bất lực và áy náy một lần nữa như con nước nhấn chìm hắn. Heinz nghĩ, lừa mình dối người cũng vô dụng, hắn là nguyên nhân khiến Sầm Dao phải lo sợ.

"Heinz Norman là như vậy, em còn cách gì nữa đâu." Sầm Dao đi xuống được hai bậc, lại không thấy Alpha đi theo, bèn quay lại, tươi cười vươn tay với hắn: "Trách nhiệm và lý tưởng là thành phần không thể thiếu để tạo nên Heinz Norman, và em yêu một người như vậy. Tuy là em đã từng nghĩ tới trốn tránh."

Heinz đặt tay vào lòng bàn tay Sầm Dao, bàn tay nhỏ hơn hẳn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, cho hắn dũng khí để bước tiếp: "Trốn tránh có thể đảm bảo cảm xúc luôn nằm trong phạm vi em có thể khống chế, em sẽ không mất kiểm soát, sẽ không bị nỗi sợ không tên giày vò mỗi lần anh ra trận."

Sầm Dao kéo Heinz cùng xuống dưới: "Cũng sẽ không phải chịu nỗi khổ của việc mang thai. Có lẽ giờ em đang nghiên cứu tinh hạm đời mới nhất rồi, hai giải Rose liên tiếp chắc chắn sẽ về tay em."

Giọng Sầm Dao rất dịu dàng, giờ phút này như xuyên qua sông băng và gió núi sương hoa. Heinz bước chậm lại, mặc cho Sầm Dao kéo hắn đi tới bên dòng suối. Chất giọng lành lạnh lại thư giãn của Omega chảy vào tai hắn: "Em đã từng thử trốn tránh, nhưng vô dụng, cơ thể và tâm lý em không thể rời khỏi pheromone và tình yêu của anh."

Sầm Dao đứng bên bờ, quay lại cười với Heinz: "Nhưng em cũng không hối hận, hay đúng hơn là em vui vẻ chịu đựng. Có một đứa bé là bất ngờ, cũng là tốt đẹp, kiểu gì em cũng nghĩ đến lúc anh làm cha sẽ như thế nào. Có lẽ nhóc con này sẽ là một Alpha giống anh, mặt lúc nào cũng như đi đòi nợ, vừa chảnh vừa vênh."

"Tại sao không phải là một Omega giống em, hay tính cách giống em." Heinz rủ mắt, thấp giọng nói: "Là con trai hay con gái đều được."

A, lại nữa rồi, Sầm Dao nghĩ, cái kiểu được vỗ về xong vô thức làm nũng đó. Y không nén được ý cười. Heinz là một Alpha điển hình lớn lên trong nền giáo dục AO của Liên Bang, trong tiềm thức của hắn, Alpha mãi mãi phải mạnh mẽ. Mà hun đúc và dạy dỗ từ cha ông lại càng phóng đại bản tính rắn rỏi và xâm lược trong hắn, yếu thế và nũng nịu sẽ bị Heinz kiềm chế, hay có thể nói là, không tồn tại.

Có điều, Sầm Dao gài lại phần tóc vàng bị gió thổi loạn ra sau tai cho hắn, rõ ràng Alpha rất biết làm nũng, Heinz khi được dỗ sẽ tự lộ bụng ra xin được vuốt ve.

Sầm Dao bị tưởng tượng của mình chọc cười, chẳng hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn và tự hào, nó tràn đầy tới mức có thể sánh với cảm giác thành tựu to lớn khi y hoàn thành dự án G18.

Y nghĩ, chỉ mình có thể làm được. Sầm Dao không kìm lòng được đi tới nhón chân, hôn lên cặp mắt xanh thăm thẳm xinh đẹp của Alpha, mang theo chút tiếc thương: "Đừng tiếp tục lãng phí thời gian với đề tài này nữa, anh áy náy và em sợ hãi đều là những chuyện vô nghĩa tốn tâm tư." Sau đó nghiêng đầu hôn lên vành tai hắn: "Em tin anh, anh chỉ cần biết vậy là đủ rồi."