Hầu Thành hoảng sợ rùng mình. Hắn cúi đầu nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".

Lã Bố quay nhìn Trương Liêu nói: " Trương Liêu".

Trương Liêu lập tức tiến lên nói: " Có tiểu nhân".

" Hiện tại ngươi là xích hầu đội trưởng. Đại quân vượt qua sông Hà Thủy, bên đó là bình nguyên Hà Sáo, địa bàn của Mã Dược. Ngươi nhớ kỹ phải phái nhiều du kỵ xích hầu, cẩn thận quan sát động tĩnh ở xung quanh. Nếu phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào phải lập tức báo cho bản tướng quân biết." Lã Bố nói xong, hắn vỗ lên vai Trương Liêu nói tiếp: " Võ nghệ của ngươi rất khá. Ngươi hãy chịu khó tôi luyện, tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành một viên dũng tướng." Ánh mắt Trương Liêu lộ vẻ kích động. Hắn ưỡn ngực lớn tiếng nói: " Đa tạ tướng quân dạy bảo".

" Tốt, đi thôi".

" Tiểu nhân tuân lệnh".

Trương Liêu ôm quyền thi lễ với Lã Bố rồi nhảy lên ngựa phóng đi. Chỉ trong chốc lát cả người và ngựa biến mất trong màn đêm tối đen.

Bến đò Dã Ngưu, đại doanh quân Tĩnh Châu.

Do phải từ từ vượt sông, nên năm ngàn kỵ binh đã vượt qua bờ tây Hà Thủy trước, mà một vạn bộ binh cùng lương thảo quân nhu còn lại vẫn phải đợi bên bờ đông, Lữ Bố buộc phải ra lệnh cho quân lính hạ trại, một mặt phái thám mã đi do thám động tĩnh ở bờ tây, một mặt đợi đại quân từ từ vượt sông.

Trong đại trướng của Lữ Bố.

Lữ Bố đang buồn bực đi đi lại lại trong trướng, khí trời oi bức rất dễ khiến con người cảm thấy phiền muộn, mà khiến hắn thấy càng khó chịu hơn nữa là trong quân lại không cho uống rượu, lại không có phụ nữ! Hai thứ trên là niềm vui thích duy nhất trong cuộc sống của Lữ Bố. Thế nên sống cuộc sống như tu khổ hạnh trong quân ngũ thế này đối với Lữ Bố thì chẳng khác gì bị đày đọa dưới địa ngục.

" Người đâu, mang rượu tới đây!"

" Tướng quân, trong doanh trại không có rượu."

" Hả?" Lữ Bố hừ một tiếng, giận giữ quát: " Hầu Thành! Hầu Thành đâu?"

Hầu Thành mũ giáp đội lệch, ba chân bốn cẳng chạy vào trong trướng của Lữ Bố, luôn miệng thưa: " Tướng…Tướng quân, mạt tướng có mặt."

Lữ Bố sải bước tiến lại gần, vung tay túm áo Hầu Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi mang theo thân tín đi quanh đây một vòng xem, nếu thấy con đàn bà nào có chút tư sắc thì trói lại mang về đại doanh cho bản tướng."

Hầu Thành nịnh bợ đáp lời: " Vâng, vâng, vâng, mạt tướng đi ngay, hì hì, đi ngay đây ạ."

Lữ Bố đá vào mông Hầu Thành một cái, cười mắng: " Đừng quên kiếm ít rượu nữa nhé!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

" Mạt tướng dù có quên cái đầu của mình để ở đâu cũng quyết không quên những lời dặn dò của tướng quân, hì hì."

Hầu Thành nói xong liền vội ba chân bốn cẳng chạy đi. Ngụy Tục đứng bên cạnh thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, trong mắt lộ vẻ khinh thường, bụng thầm nghĩ tên Hầu Thành này chỉ biết nịnh bợ lấy lòng tướng quân là giỏi.

….

Ánh mặt trời gay gắt hoành hành cả ngày trời cuối cùng cũng chịu lặn xuống nơi chân trời, màn đêm lại một lần nữa bao phủ mặt đất.

Mã Dược ôm kiếm đứng trên một ngọn đồi nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía ánh dương đỏ chói phía chân trời, trước đó một lúc, thám mã đã quay về báo cáo là đại đội Hán quân chính đang vượt bến Dã Ngưu. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là đại quân của Lữ Bố! Điều khiến Mã Dược bất ngờ nhất chính là không ngờ cánh quân của Lữ Bố lại đến nhanh như vậy.

Bóng dáng của Giả Hủ xuất hiện ở đằng sau Mã Dược, y thấp giọng nói: " Chủ công, đại quân của Lữ Bố đến nhanh hơn so với dự liệu, xem ra khó tránh khỏi một trận quyết chiến trực diện rồi."

" Ừ." Mã Dược nói: "Vậy thì hãy đường đường chính chính quyết chiến một trận với đại quân của Lữ Bố đi, quân Tĩnh Châu không phải được xưng Thiên Hạ Tinh Duệ sao? Vậy hãy để bọn họ lĩnh giáo xem cái gì mới là Thiên Hạ Tinh Duệ chân chính!"

Mã Dược dùng binh, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ hắn quyết không tiến hành quyết chiến trực diện với địch, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn chỉ cố gắng tránh quyến chiến với địch chứ không phải là sợ quyết chiến! Trước kia khi lưu khấu tiến vào trung nguyên, Mã Dược không dám quyết chiến với quan quân tinh nhuệ bởi vì khi đó quả thật sức chiến đấu của tám trăm lưu khấu quá yếu. Nhưng tình hình hiện giờ đã hoàn toàn khác xưa rồi.

" Báo...." Mã Dược vừa dứt lời thì có tiếng Cú Đột vọng lại từ đằng xa: " Chủ công, cấp báo."

Mã Dược phất áo choàng, quay người lại hỏi nhanh: " Có tra rõ được tình hình cụ thể của địch quân không?"

Cú Đột xoay người xuống ngựa, sau khi thở hổn hển mấy hơi mới đáp: " Chủ công, du kỵ của Tĩnh Châu quả nhiên danh bất hư truyền. Đặc biệt là đội trưởng trinh sát của bọn họ, võ nghệ vô cùng cao cường, mạt tướng âm thầm tập kích, bắn tên liên tiếp, vậy mà hắn vẫn ung dung tránh được hết. Đội trinh thám đi theo mạt tướng cũng tổn thất hơn mười người, có điều mạt tướng cuối cùng cũng không nhục sứ mạng, đã tra rõ được tình hình cụ thể của quân địch."

Mã Dược: " Nói."

Cú Đột trả lời: " Địch quân ước chừng có một vạn năm ngàn nhân mã, trong đó có năm ngàn kỵ binh, một vạn bộ binh. Trước mắt năm ngàn kỵ binh đã vượt qua Hà Thủy, một vạn bộ binh cùng toàn bộ lương thảo quân nhu vẫn bị mắc ở bên bờ đông."

" Ồ?" Mặt Mã Dược hơi động, hắn nghiêm giọng hỏi: " Có tra rõ xem ai là chủ tướng của lộ Hán quân này không?"

Cú Đột lắc lắc đầu, đáp: " Mạt tướng từng định bắt một tên lính để hỏi, nhưng quân Hán lại quá dũng mãnh, cho dù một người bị mười người vây đánh mà vẫn bình tĩnh, không hề lộ vẻ sợ hãi. Thà rằng chiến tử cũng quyết không đầu hàng, cho nên....mạt tướng không thể bắt được tên nào còn sống, nên cũng không thể tra hỏi được chủ tướng của lộ Hán quân này là ai."

Mã Dược nhíu mày nói: " Tinh kỳ thì sao? Chắc ngươi đọc được chữ thêu trên tinh kỳ chứ?"

Cú Đột bối rối đáp: " Mạt tướng tuy nói được tiếng Hán, nhưng lại không đọc được chữ Hán."

" Được rồi, đi xuống đi." Mã Dược phất phất tay, trầm giọng nói: " Tiếp tục giám thị chặt chẽ động hướng của quân địch, nếu có biến động gì phải lập tức báo cáo."

" Mạt tướng tuân lệnh."

Cú Đột giọng vang rền, nhận lệnh rời đi.

Mã Dược bỗng nhiên quay người về phía Giả Hủ, hỏi: " Văn Hòa, thế nào?"

Giả Hủ nói: " Đây chính là cơ hội tốt trời ban cho, chủ công sao không noi theo cổ nhân, nhân lúc nửa đường qua sông mà tập kích?"

" Hay, lời của Văn Hòa chính hợp với ý ta." Mã Dược gật gật đầu, sau đó vội quát to: " Điển Vi đang ở đâu?"

Điển Vi vội tiếng lên, đáp: " Mạt tướng có mặt."

" Truyền quân lệnh của ta, đại quân dừng lại, hạ trại tại chỗ." Mã Dược truyền lệnh: " Ngày mai canh ba ăn cơm, toàn quân tướng sĩ ăn no nê, canh năm tiến binh!"

" Mạt tướng tuân lệnh."

…….

Bến đò Dã Ngưu.

Cách đại doanh của quân Tĩnh Châu mười dặm, Hầu Thành chính đang dẫn hơn mười tên thân binh chậm rãi áp giải hai thiếu phụ có chút tư sắc về trại, trong đó có hai tên thân binh tay còn ôm hai vò rượu. Hơn mười tên thân binh vừa đi vừa phát ra những tràng cười dâm đãng trắng trợn, thi thoảng lại còn ngắt nhéo hai thiếu phụ mấy cái. Hai thiếu phụ kinh hoảng kêu la không ngớt, nhưng càng kêu lại càng khiến đám binh sĩ vô lại trêu chọc dữ hơn.

" Bộp!"

Hầu Thành vung tay vỗ lên phì đồn của một thiếu phụ, y cười dâm đãng, nói: " Con mẹ nó chứ, mông của con đàn bà này vừa tròn, to lại còn vểnh, chơi chắc sướng lắm đây. Tướng quân của chúng ta thích nhất đám đàn bà đa tình có mông to, hơn mười cơ thiếp trong nhà tướng quân không một ai có mông nhỏ cả, ha ha..."

" Tướng quân, hay là ngài lên làm tí thử xem?" Một tên thân binh nịnh nót: " Dù sao chúng huynh đệ không nói, Lữ Bố tướng quân sẽ không biết ngài đã chơi hai nàng trước đâu."

" Cút." Hầu Thành một cước đá bay tên thân binh kia, cười mắng: " Đưa ra một ý kiến vô cùng ngu ngốc, đàn bà của tướng quân mà các ngươi cũng dám động,

Đám binh sĩ vô lại chính đang cãi lộn ỏm tỏi thì đằng sau bỗng vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập. Hầu Thành quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy Trương Liêu chính đang thúc ngựa chạy nhanh đến. Tại trận chiến ở Ly Thạch cùng Phương Duyệt, Hầu Thành bị đánh cho mặt mũi đầy đất trước mặt các tướng sĩ, mất hết cả thể diện. Nhưng Trương Liêu lại đánh ngang tay với Phương Duyệt, có thể nói là thanh danh vang dội.

Có điều Hầu Thành cũng không vì vậy mà đố kỵ, thù địch Trương Liêu, ngược lại, những lúc không có việc gì cũng đến bợ đỡ Trương Liêu. Tên Hầu Thành này là một tên tinh ranh điển hình, võ nghệ thì tầm thường nhưng được cái tài quan sát sắc mặt lại thuộc hạng nhất! Y đã sớm nhìn ra Trương Liêu tuổi tuy còn trẻ, nhưng võ nghệ cao cường, thành tựu trong tương lai không thể hạn lượng.

" Trương Liêu tiểu huynh đệ, có thám thính được động tĩnh của quân định không?"

Hầu Thành thúc ngựa chạy lên đón, cười hì hì chào hỏi Trương Liêu. Có điều lần này cái mặt đỏ vì sốt sắng của y lại được đáp lại bằng sự lạnh lùng của Trương Liêu! Trương Liêu sắc mặt hơi âm trầm, trong mũi phát ra mấy tiếng hừ buồn bực, gã chỉ vào hai vò rượu cùng hai thiếu phụ trong tay đám thân binh hỏi: " Hầu Thành tướng quân, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

" Cái này..." Hầu Thành ấp úng, hồi lâu mới tìm được cách ứng phó, Trương Liêu hiện giờ chẳng qua mới chỉ là một đội trưởng trinh thám nho nhỏ mà thôi, vì thế y liền hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng: " Trương Liêu ngươi là cái thá gì, chuyện của bản tướng quân mà ngươi cũng dám quản sao?"

" Quân luật của Đại Hán, trong quân doanh không được uống rượu, chứa chấp phụ nữ, càng không được cướp đoạt dân nữ! Hầu Thành tướng quân nhập ngũ đã lâu, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết sao?" Trương Liêu quát, lời lẽ rất đanh thép.

" Hỗn láo!" Hầu Thành rống lên: " Chuyện của bản tướng quân còn chưa tới lượt một tên đội trưởng trinh thám cỏn con như ngươi đến giáo huấn, thật là đáng cười."

" Không phân biệt quân chức lớn nhỏ, cho dù là Lữ Bố tướng quân cũng phải tuân theo quân luật của Đại Hán!" Trương Liêu trầm giọng nói: " Lần này chỉ cần thả hai cô gái này ra là xong, tại hạ coi như chưa từng thấy gì, còn nếu không thì..."

Hầu Thành điềm nhiên nói: " Thì ngươi làm gì?"