Hầu Thành hoảng sợ rùng mình. Hắn cúi đầu nói: " Mạt tướng lĩnh mệnh".

Lã Bố quay nhìn Trương Liêu nóLời của Hầu Thành vừa dứt, hơn mười tên thân binh đằng sau y đã rút yêu đao ra xoang xoảng, xếp thành hình vòng tròn vây Trương Liêu vào giữa, nhưng lại không có tên nào dám tự tiện lao lên. Phải đối mặt với hơn mười tên thân binh vây xung quanh, Trương Liêu vẫn tỏ ra rất bình thản, gã rút từ sau yên ngựa ra một thanh thương sắt, chầm chậm nâng thương đến trước ngực, thản nhiên nói: " Nếu như không làm, thì đừng trách tại hạ không khách khí."

" Ngươi dám!" Hầu Thành mặt biến sắc, quát: " Ngươi chỉ là một tên đội trưởng trinh thám bé con con mà cũng dám động dao động thương với bản tướng quân sao, chán sống rồi chắc."

" Nếu đã như vậy...." Trương Liêu mỉm cười lạnh lùng, nói: " Vậy thì đừng trách tại hạ không khách khí!"

" Bộp!"

Vừa dứt lời, thương sắt trong tay Trương Liêu đã như độc xà đâm về phía một tên thân binh tay vẫn còn ôm vò rượu ở chính giữa. Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, vò rượu vỡ tan, rượu trong vò liền bắn đầy đầu đầy mặt tên thân binh. May mà Trương Liêu có ý thương hạ lưu tình, nên tên thân binh kia không bị thương tổn gì cả.

" Dám động thủ thật sao?" Hầu Thanh kinh ngạc, sau đó liền thúc ngựa bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại quát: " Ngươi cứ đấy, bản tướng quân nhất định phải khiến ngươi mất mặt!"

...

Trong đại trướng của Lữ Bố.

Lữ Bố chính đang sốt ruột ngồi chờ thì chợt thấy Hầu Thành mặt mũi nhếch nhác chạy vào đại trướng rồi quỳ rạp xuống, vừa thở hổn hển vừa nói: " Tướng....quân..." " Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lữ Bố nhíu mày nói: " Hớt ha hớt hải, cứ như đánh mất cả hồn vía rồi ấy, rượu bản tướng quân bảo ngươi tìm đâu? Đàn bà đâu?"

Hầu Thanh nói: " Tìm...được rồi!"

" Tìm được rồi?" Lữ Bố thở phào, hỏi: " Vậy để ở đâu?"

" Lại...bị tên tiểu tử Trương Liêu kia thả mất rồi."

" Cái gì? Sao lại dính dáng đến Trương Liêu, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Hầu Thành đáp: " Vốn là mạt tướng đã tìm được cho tướng quân hai vò rượu ngon, còn có hai cô gái xinh đẹp nữa. Ai ngờ về đến ngoài viên môn (khi hạ trại thì xếp xe vòng xung quanh làm hàng rào, chỉ để một chỗ ra vào, hai bên để xe dốc xuống càng xe ngỏng lên để làm dấu hiệu, cho nên gọi là viên môn) thì lại gặp phải Trương Liêu vừa mới đi thám thính quân tình về. Kết quả là tên tiểu tử ấy nói mạt tướng cướp đoạt dân nữ, uống rượu gây chuyện, không những đánh thương mạt tướng cùng các huynh đệ mà còn thả hai cô gái kia đi..."

" Bình!"

Lữ Bố đấm mạnh một đấm lên bàn, hắn sớm đã giận tím mặt. Hầu Thành thấy vậy thì run bắn lên, sợ đến mức im re, không dám ho he gì tiếp nữa.

" Người đâu!" Cơ mặt Lữ Bố giật giật mấy cái, hắn quát to: " Mang Trương Liêu đến đây!"

" Tiểu nhân ở đây." Lữ Bố vừa dứt lời thì một giọng nói dõng dạc vang lên ở bên ngoài trướng. Rèm cửa vừa được vén lên, dáng người hùng vĩ của Trương Liêu ngang nhiên tiến vào, quỳ một gối trên mặt đất, gã lớn tiếng nói: " Tiểu nhân tham kiến tướng quân."

" Trương Liêu!" Lư Bố nhìn chằm chằm Trương Liêu, trầm giọng nói: " Ngươi thật uy phong đấy..."

Trương Liêu chẳng tỏ vẻ kiêu ngạo cũng không hèn nhát, nói: " Hầu Thành tướng quân phá hoại quân kỷ, tiểu nhân..."

" Đủ rồi!" Lữ Bố ngang ngược cắt ngang lời Trương Liêu, hắn quát to: " Quân kỷ của quân Tĩnh Châu chưa tới lượt một tên đội trưởng trinh thám nho nhỏ như ngươi giữ gìn! Từ bây giờ trở đi ngươi không còn ở dưới trướng của bản tướng quân nữa, ngay lập tức đến khu bếp của hậu quân, về sau ngươi sẽ làm một tên đầu bếp ở đó!"

Trương Liêu kinh ngạc: " Tướng quân..."

" Còn nữa..." Lữ Bố lại cắt ngang lời Trương Liêu: " Trong mắt ngươi không có quân kỷ, dám tự tiện đánh Hầu Thành tướng quân, đã xúc phạm tới quân kỷ, người đâu..."

" Có mặt!"

Hai gã thân binh cao to lực lưỡng từ bên ngoài tiến vào trong trướng, đến đứng ở hai bên quanh Trương Liêu.

Lữ Bố chỉ một ngón tay vào Trương Liêu, quát: " Lôi tên này xuống cho ta, đánh hai mươi gậy!"

" Tuân lệnh!"

Hai gã thân binh rống to nhận lệnh rồi kéo Trương Liêu rời đi, Trương Liêu không dám giãy dụa, chỉ đành phải hô to: " Tướng quân, tiểu nhân có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo. Tướng quân..."

Nhưng mặc cho Trương Liêu có kêu vang trời, Lữ Bố cũng không thèm để ý.

Ngay sau đó, Trương Liêu liền bị hai tên thân binh như lang như hổ lôi ra ngoài trướng, bị chúng ấn xuống bãi cỏ, chúng nhanh tay nhanh chân tháo bỏ khôi giáp, cởi chiến bào, làm lộ ra bộ mông hoàn hảo của Trương Liêu. Lại có tên thân binh cầm lấy một cây gậy có đường kính to cỡ cái miệng bát, vụt lấy vụt để xuống mông Trương Liêu. Chỉ hai phát mà trên mông Trương Liêu đã da tróc thịt bong.

Trương Liêu nghiến chặt răng, quyết không bật ra lời nào dù chỉ là một tiếng rên.

....

Rạng sáng ngày hôm sau.

Trong đại trướng của Lữ Bố thi thoảng lại truyền ra những âm thanh dâm đãng, một tên thân binh không chịu nổi sự dụ hoặc của những âm thanh này, đã len lén tiến đến căn đại trướng làm bằng da trâu này, nhìn lén vào bên trong thông qua một kẽ hở. Chỉ thấy bên trong đại trướng được hai cây đuốc cháy rừng rực soi sáng như ban ngày, trên tấm thảm nhung mềm mại, cơ thể to lớn của Lữ Bố tướng quân chính đang cùng hai cô gái có tấm thân đầy đặn, trắng trẻo nõn nà quấn quýt cùng một chỗ.

Trong đó có một cô gái có vóc người quyến rũ chính đang cưỡi trên hông của Lữ Bố tướng quân, bộ mông trắng bóc đối diện với tên thân binh đang nhìn trộm đong đưa không ngừng. Cảnh xuân vô hạn mê người lộ ra từ khu giữa ** của cô gái, thật quá dâm đãng, tên thân binh nhất thời hít vào một hơi khí lạnh, hai chân cố gắng khép chặt lại.

Tiếng rên rỉ của cô gái cùng tiếng thở dốc nặng nề của Lữ Bố tướng quân như hòa vào làm một, ẩn bên trong còn mơ hồ nghe được những tiếng động kỳ lạ khác, khiến người nghe huyết mạch sôi sục.

" Báo.…"

Đúng lúc Lữ Bố đang thúc ngựa tiến quân mãnh liệt, khiến cho cô gái đang cưỡi trên hông hắn liên tục cầu xin tha thứ thì ngoài trướng bỗng vang lên tiếng kêu khẩn cấp của Ngụy Tục. Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu của Ngụy Tục, Lữ Bố lấy làm kinh hãi, bật người dậy, lại dùng sức đẩy cô gái đang cưỡi trên hông hắn ra xa vài bước.

" Ôi chao!"

Cô gái kia rên rỉ một tiếng, dùng ánh mắt gợi tình quyến rũ vô cùng đong đưa với Lữ Bố. Lữ Bố vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi không râu, trong bụng lại không khỏi đắc ý, nữ nhân trong thiên hạ phàm là hưởng qua thương uy của Lữ Bố hắn thì đều say mê hắn không thôi. Chỉ có điều là Lữ Bố cũng sẽ không chút lưu luyến nào với cô gái này.

Vội vàng phủ lên người một tấm áo, Lữ Bố vén rèm chạy ra, quát hỏi: " Có chuyện gì?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ngụy Tục người mặc đầy trọng giáp đã vọt tới trước trướng, lớn tiếng nói: " Tướng quân, đại sự không ổn rồi, Mã Dược dẫn theo một vạn thiết kỵ đột nhiên xuất hiện ở ngoài ba mươi dặm về hướng tây Hà Thủy. Chỉ cần nữa canh giờ nữa sẽ đánh tới bến Dã Ngưu."

" Thật không?" Trong đôi mắt ưng của Lữ Bố lóe lên một tia hàn quang, hắn lạnh lùng nói: " Mã Dược kia chỉ có một hai vạn kỵ binh vậy mà dám chủ động xuất kích sao? Xem ra bản tướng quân đã coi nhẹ hắn rồi! Thôi được, truyền lệnh.......năm ngàn kỵ binh đã vượt sông lập tức tập kết, theo bản tướng quân xuất kích."

Ngụy Tục hiên ngang nói: " Tuân lệnh."

" Người đâu." Lữ Bố hừ một tiếng buồn bực, quát to: " Giúp bản tướng quân thay y phục, mặc giáp!"

........

" Tùng tùng tùng...."

" U u u...."

Chỉ trong chốc lát, trong đại doanh của quân Tĩnh Châu tiếng kèn, tiếng trống trận vang lên không ngớt, từng đội từng đội kỵ binh trang bị đầy đủ lao ầm ầm ra khỏi viên môn, bắt đầu kết trận trên khoảng đất trống trước đại doanh. Khi quân Tĩnh Châu kết xong trận hình, ở chân trời phía tây đã xuất hiện đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt, dẫn đầu đoàn kỵ binh là lá cờ màu máu tung bay phần phật dưới án nắng của buổi ban mai.

" Ầm ầm ầm…"

Ngàn quân xông lên, vạn ngựa tung vó, mấy vạn gót sắt điên cuồng dẫm lên thảm cỏ xanh mướt như nhung, khiến cho cỏ rác đất bùn vung bay khắp trời, tiếng vó như tiếng sấm sét vọng lại từ đằng xa, vang ra khắp cả thảo nguyên. Khắp đất trời như không còn tồn tại thanh âm nào khác, chỉ có tiếng ầm ầm hùng hồn khiến người khác bức bối ngạt thở đó mà thôi.

" U u u..."

Từ trong đại doanh của Tịnh Châu, tiếng kèn trầm thấp vang xa đột nhiên thay đổi, trở nên sục sôi đầy khí thế. Ngụy Tục, Tào Tính, Hầu Thành ba tướng cùng cưỡi ngựa lao ra, đằng sau bọn họ là mấy trăm tinh binh cầm trong tay đại kỳ, xếp thành một đội cờ quạt che trời che đất, từ viên môn ào ào lao ra.

" Hí hí...."

Trong tiếng ngựa hí khiến người ta ngạt thở, một con tuấn mã tráng kiện lao ra khỏi viên môn, tới khoảng trước viên môn thì đột ngột dừng lại, cả người dựng thẳng, hai chân trước giơ lên, hí vang trời cao...Lữ Bố tay cầm Phương Thiên Họa Kích, trên đầu đội tử kim trùng thiên quan, ngạo nghễ cưỡi trên lưng ngựa, trong đôi mắt mang theo vẻ tự tin cùng kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.

" Hô..."

Đợi chiến mã nhảy lên, Lữ Bố thong thả giơ Phương Thiên Họa Kích lên, đâm thẳng về phía trời cao. Lưỡi kích sắc nhọn đón lấy ánh nắng mai rồi phát ra hàn quang lóa mắt, chiếu lạnh cả không trung....sát khí vô tận từ trên Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố như tơ nhện lan ra khắp nơi, khuấy động cả đất trời.

" Tướng quân uy vũ!"

" Tướng quân uy vũ!"

" Tướng quân uy vũ!"

Mắt thấy Lữ Bố oai hùng như vậy, năm ngàn thiết kỵ của Tịnh Châu quân tâm chấn động, bắt đầu hò hét điên cuồng. Lòng tin mạnh mẽ sôi trào trong lòng mỗi tướng, quân Tịnh Châu, kích động, giống như có Lữ Bố áp trận, thiên hạ không có một đội quân nào có thể ngăn cản được bước tiến của thiết kỵ Tịnh Châu.

........

Mã Dược giơ tay phải lên ra hiệu, thiết kỵ quân Hán ào ào chạy đằng sau bắt đầu giảm tốc độ, nhưng khinh kỵ Ô Hoàn ở đằng sau vẫn giữ nguyên tốc độ, chạy tản sang hai cánh từ từ triển khai trận hình, cuối cùng giảm tốc cùng thiết kỵ quân Hán ở giữa tiến lên. Trong phút chốc, chỉ thấy vô số đầu ngựa lắc lắc, bờm tuấn mã phiêu dật kéo dài suốt vài dặm.