Xế chiều ngày hôm sau, một toán binh sĩ đứng trước cửa doanh trướng của Vũ Phàm yêu cầu hắn ra ngoài để tra khảo.

- Vũ Phàm, tướng lĩnh tham mưu Mã đại nhân nghi ngờ ngươi có liên quan đến sự vụ binh sĩ mất tích sáng hôm qua, yêu cầu ngươi theo bọn ta để điều tra.

Tiếu Ngưng Nhi lo lắng nhìn về phía Vũ Phàm, nàng nắm lấy cánh tay hắn.

- Sư huynh …
- Không sao đâu, đây là Ám Hồn Kiếm có tẩm kịch độc đủ để giết tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, còn ở trong này có mười phi châm chứa độc tê liệt, dưới Trúc Cơ kỳ trúng châm lập tức mất khả năng hành động, muội cầm lấy phòng thân! Ta đi đây.

Tiếu Ngưng Nhi nhón chân lên đột ngột thơm nhẹ lên má hắn một cái làm Vũ Phàm ngơ người ra một lúc, nàng đưa thêm cho hắn một cái bùa bình an, đôi mắt ngấn lệ nhỏ giọng nói.

- Sư huynh bảo trọng!
“Cuối cùng cũng chịu lộ mặt!” Vũ Phàm nghĩ nghĩ rồi tiên tay cầm theo Nhất Niệm bình thản bước ra ngoài quân doanh, hắn nở một nụ cười tà đạo.

Tần Ngạo đứng ở đằng xa lo lắng nhìn về phía Vũ Phàm, chỉ thấy Vũ Phàm sắc mặt vô cùng bình tĩnh tự tin, nên hắn cũng đỡ lo hơn một chút.

“Chắc là Vân Triệt đã chạy gần tới đại bản doanh rồi a!” Tần Ngạo nghĩ nghĩ rồi quay đầu tránh mặt đi chỗ khác.

Vũ Phàm sắc giọng bình tĩnh hỏi đám binh sĩ trước mặt.

- Xin lỗi chư vị huynh đài, tại hạ không rõ mình phạm phải tội gì?
- Hừ, tội gì sao? Đến gặp Mã đại nhân ngươi liền biết! Mau!
Một tên cao gầy hắng giọng nói, trông có vẻ như hắn đang rất là gấp gáp.


- Xin lỗi, muốn bắt người phải có chứng cứ rõ ràng, ta không thể đi theo các ngươi!
- Hừ, ngươi là kẻ tình nghi duy nhất, nếu như không có tội tra khảo xong liền thả ra, ngươi sợ cái gì! Mau đi theo ta!
Vũ Phàm hất tay hắn ra, lạnh lùng nói:
- Không có nhân chứng, vật chứng không thể bắt người đây là quân luật, ở trong quân doanh lại làm trái quân luật sao?
- Nói nhảm!
Tên binh sĩ đánh về phía Vũ Phàm, Vũ Phàm lấy kiếm gạt tay hắn sang một bên, thuận chân đá hắn một cước làm hắn ngã nhào ra đất.

— QUẢNG CÁO —
Mấy tên binh sĩ ở xung quanh hét lớn:
- Đánh người rồi! Đánh người rồi! Mau trói hắn lại!
Vũ Phàm hừ lạnh, tay hắn khẽ động Nhất Niệm lập tức ra khỏi vỏ, khí thế của Vũ Phàm bạo tăng làm đám binh sĩ hoảng sợ lùi lại một mảng lớn, kiếm khí phiêu đãng quanh thân Nhất Niệm, tóc Vũ Phàm không gió mà bay, một thân khí thế hiên ngang lẫm liệt.

Lúc này Nam Tu Kiệt thống lĩnh đi ra, lão lớn giọng nói:
- Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?
Vũ Phàm là cố ý muốn gây ra động tĩnh lớn để Nam Tu Kiệt ra mặt, nếu không kế hoạch của hắn sẽ không vẹn toàn.

Tên binh sĩ cao gầy liền nói:
- Thưa thống lĩnh đại nhân, tên Vũ Phàm này ra tay đánh người vô cớ bên trên ra lệnh bắt giam để trừng trị theo quân luật!
Tên này miệng lưỡi cũng không vừa liền chụp mũ Vũ Phàm ngay lập tức.

- Thưa thống lĩnh đại nhân, bọn họ nói tại hạ là kẻ tình nghi giết binh sĩ mất tích nhưng tang chứng vật chứng không có, ta không chịu đi theo về doanh trướng của Mã đại nhân bọn họ liền ra tay động thủ, ta chỉ ra tay tự vệ mà thôi.

Vũ Phàm cố ý nói ra danh tự Mã đại nhân cho Nam Tu Kiệt biết ai là kẻ đứng sao, nhưng chỉ thấy sắc mặt lão không đổi, lão nói.

- Là như vậy sao?
- Vũ Phàm tuyệt không dám dối gạt ngài!
- Nói láo, chúng ta có nhân chứng, buổi sáng đó, chính mắt người này đã nhìn thấy Vũ Phàm và tên binh sĩ mất tích cùng đi ra thác nước a!
Tự dưng tên binh sĩ cao gầy chỉ vào một tên trong nhóm của hắn nói lớn.

- Đúng vậy đại nhân tại hạ có thể làm chứng! – Tên nọ vội vàng nói.

Vũ Phàm nhíu mày, đây không phải là tên hôm trước đi dò hỏi di vật của mẫu thân hắn hay sao.

Đột nhiên Ngô Vũ Thiên đẩy Đới Mộc Bạch ra, họ Ngô đưa mắt ra hiệu.

- A, tại hạ sáng hôm đó cũng thấy Vũ Phàm và hắn đi ra ngoài thác nước a! — QUẢNG CÁO —
Đới Mộc Bạch lúng túng lên tiếng.

Tên cao gầy ngạc nhiên một chốc rồi nhớ lại chuyện của Ngô Vũ Thiên lần trước liền cười thầm trong lòng, “hay lắm!”, hắn hắng giọng nói.

- Hừ, bây giờ có tận hai nhân chứng, ngươi còn lời gì để nói!

Vũ Phàm lạnh giọng nói.

- Xin thứ hỏi Đới sư huynh, ngày hôm đó ta và hắn mặc trang phục màu gì?
Đới Mộc Bạch nhìn về phía tên vừa đứng ra làm nhân chứng vừa nãy, nhưng tên kia cũng lúng túng không biết nói sao, nếu nói tên kia mặc đồ đen bám theo Vũ Phàm khác nào tự tố giác mình.

- Màu … màu trắng và màu xanh, đúng rồi ngươi mặc đồ trắng, hắn mặc đồ xanh ….

Đới Mộc Bạch lấm la lấm lét nói, trong lòng bất an vô cùng khi thấy Vũ Phàm nở một nụ cười âm hiểm.

- Có phải như vậy không?
Nam Tu Kiệt hỏi tên còn lại.

- Thưa … đại nhân, … quả là như vậy!
Hắn ấp úng đáp lời, “đâu ra một tên ngu xuẩn phá hoại như vậy chứ”, tên này cũng bất an nhưng cũng may tên kia đã bị hủy thi diệt tích, chắc sẽ không xảy ra sai sót gì đâu.

Đột nhiên Nam Tu Kiệt quát lớn:
- Người đâu bắt Vũ Phàm đến quảng trường tra khảo cho ta!
Tiếu Ngưng Nhi chạy ra ôm chặt cánh tay của Vũ Phàm, hai mắt nàng ngấn lệ thở gấp nói.

- Ta có thể làm chứng, hôm đó sư huynh không mặc đồ màu trắng a!
Vũ Phàm vỗ vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi gỡ tay nàng ra, hắn vừa tiến thêm một bước một đám binh sĩ đã ập tới đè hắn xuống mặt đất trói chặt lại lôi ra quảng trường ở giữa quân doanh.

Một toán binh sĩ lập tức ập vào doanh trướng của Vũ Phàm lục soát khắp nơi, đồ đạc bên trong bị bọn họ đạp đổ tứ tung, nháo lên một bầy, Tiếu Ngưng Nhi bị Tần Ngạo lôi đi, hắn thấp giọng nói.

- Đừng làm loạn, mọi sự đều nằm trong tính toán của Vũ Phàm!
Tiếu Ngưng Nhi khóc nấc thành tiếng, nàng không hiểu bọn họ đang làm chuyện gì nữa, tại sao lại mang tính mạng của bản thân ra làm vật đặt cược mạo hiểm như vậy.

— QUẢNG CÁO —
Một lúc sau thủ hạ của Mã đại nhân liền la lớn.


- Thấy rồi, thấy vật chứng rồi, đây là công pháp của tên binh sĩ mất tích a! Giết người đoạt bảo là giết người đoạt bảo a, lớn chuyện rồi.

Doanh trướng ồn ào lên một mảng lớn, Vũ Phàm là một vị Luyện Đan Sư tất tài nguyên dồi dào không thiếu, tại sao lại làm ra một chuyện tày trời như vậy chứ.

Lúc này ở quảng trường quân doanh tụ tập đầy đủ các vị tu sĩ và binh sĩ hiếu kỳ đến xem, Vũ Phàm bị đánh tới cỡ nào cũng không chịu quỳ xuống, hắn cứ thẳng lưng như vậy mà đứng, nên bọn binh sĩ cũng đành phải chấp nhận như vậy.

“Ha, một tiểu tử thú vị!” Nam Tu Kiệt cũng phải tán thưởng hắn một câu.

Lúc này tất cả các vị tướng lĩnh đã có mặt đầy đủ, Nam Tu Kiệt lớn giọng nói:
- Vũ Phàm, tang chứng vật chứng có đủ ngươi còn gì để nói!
Vũ Phàm bình tĩnh nói.

- Đại nhân, chuyện này có nhiều uẩn khúc, mong đại nhân nghe ta nói!
Mã đại nhân lên tiếng chen ngang:
- Tang chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn muốn giảo biện, mau khai ra hai tên đồng phạm của ngươi, ta liền phá lệ tha cho ngươi tội chết! Nếu không lập tức lăng trì xử tử.

“Chính là lão!” Vũ Phàm nghe xong một câu này liền có thể khẳng định chắc nịch suy đoán của mình, lão đây là muốn hù dọa Vũ Phàm khai ra hai người đi cùng với hắn ngày hôm trước để tóm gọn một mẻ.

Mã tướng lĩnh trong lòng vô cùng cấp bách, vốn định mượn cớ binh sĩ bị giết lôi hắn đến doanh trướng tra hỏi riêng, nào ngờ trở thành xét xử công khai, lão không còn cách nào khác phải trực tiếp thẩm vấn Vũ Phàm trước khi Vũ Phàm bị phán tội tử hình.

Hai tên kia mà vì cứu đồng bạn bẩm báo phát hiện hôm trước lên trên hy vọng lập công cứu tội thì lão thật sẽ không xong.

.