Nam Tu Kiệt nghe thấy vậy liền nghiêm mặt hỏi lại:
- Hắn còn có đồng phạm?
Mã tướng lĩnh gấp gáp nói:
- Thưa đại nhân, lần trước ta có nghe trong quân doanh đồn rằng Vũ Phàm và hai tên nữa có nhặt được di vật mẫu thân của tên binh sĩ mất tích nhưng không trả lại, có lẽ là bảo vật có giá trị cao, bị đối phương phát hiện liền ra tay giết người diệt khẩu, nên mạt tướng muốn tóm hết bọn chúng để không lọt tội phạm.
Nam Tu Kiệt nghe vậy thì trầm giọng nói:
- Ta hiểu rồi, người đâu khởi động trận pháp phong tỏa quân doanh, không ai được phép ra ngoài.
Mã tướng lĩnh nghe thấy vậy liền cười lạnh, cái chức danh này của lão cũng không để chơi a!
- Vũ Phàm ngươi còn gì để ngụy biện!
Lão họ Mã mặt mày dữ tợn tiếp tục đe dọa Vũ Phàm, chỉ thấy hắn cười lớn một tràng, làm lão có chút chột dạ.
- Ha ha … Mã tướng lĩnh ngài thật cao tay a! Từ hai tên nhân chứng chỉ thấy một người liền suy ra ba người, có phải là hơi quá rồi không? Hơn nữa di vật mẫu thân của hắn đâu, không phải người của ngài tìm thấy một quyển công pháp thôi sao?
- Nói nhảm, bảo vật tất nhiên ngươi đã giấu đi rồi, sự việc thế nào, có phải hay không bắt hai tên còn lại liền sẽ minh bạch, nhân chứng vật chứng tố cáo ngươi giết người đã có đủ, ngươi đừng hòng chối tội!
Lão gằn lên từng chữ, chụp mũ lên đầu Vũ Phàm.
Vũ Phàm liền đáp trả.
- Hay là ngài đang truy tìm hai người đã từng cùng ta đi ra chỗ đó?

Mã tướng lĩnh giọng âm trầm nói.
- Thì ra là ngươi, … ngươi là kẻ đã đánh cắp di vật mẫu thân của tên binh sĩ bị giết kia, chính miệng ngươi vừa mới nói là ngươi từng đi ra chỗ đó, bây giờ còn ngụy biện gì nữa?
Vũ Phàm dùng đôi mắt lạnh lẽo đáp lời lại lão.
— QUẢNG CÁO —
- Không phải là di vật của mẫu thân hắn, mà là nơi các ngươi đưa binh sĩ của Thất Đại Tà Phái vào bên trong!
- Nói nhảm – Lão hét lớn, giọng vô cùng gấp gáp.

– Bây giờ ngươi lại còn dám vu oan giá họa cho tướng lĩnh đương triều, ngươi có biết phạm phải tội này sẽ bị tru di tam tộc không hả?
Vũ Phàm ánh mắt tràn đầy sắt khi, hắn tang thương nói:
- Ta chưa có nói gì đến Mã tướng lĩnh a! Có phải ngài có tật thì giật mình?
Mã tướng lĩnh lấp liếm nói lớn:
- Ngươi đừng hòng kéo dài thời gian, mau khai ra hai tên còn lại, nếu không đừng trách ta! Nhân chứng vật chứng có đủ, ngươi còn chối cãi, còn không chịu cúi đầu nhận tội khai ra hai tên đồng phạm!
- Xin hỏi tang chứng là ai tìm thấy, người của Mã tướng lĩnh, nhân chứng là ai làm chứng, người dưới trướng Mã tướng lĩnh, có phải quá trùng hợp hay không?
Lời này của Vũ Phàm vừa nói ra đám tu sĩ và binh sĩ bên ngoài lập tức xôn xao, chuyện này cũng là quá trùng hợp đi.

Lão càng lúc càng gấp gáp nếu như càng dây dưa càng sẽ bất lợi cho lão, những lời này của Vũ Phàm có thể đã đánh động lòng quân nghi ngờ.
- Ha ha tiểu tử, hắn cũng thấy ngươi và tên kia đi ra thác nước, ngươi còn gì để nói!
Mã tướng lĩnh chỉ vào Đới Mộc Bạch nói lớn, giọng lão vang vọng khắp doanh trại.
- Vậy Vũ Phàm xin phép hỏi lại một lần nữa, ngày hôm đó hai người các ngươi xác nhận ta mặc đồ màu trắng hắn mặc đồ màu xanh!
- Đúng … vậy!
Đới Mộc Bạch và tên kia ấp úng trả lời, lúc này đột nhiên Nam Tu Kiệt quát lớn:
- Đủ rồi! Dẫn hắn lên đây!
Mã tướng lĩnh thấy mặt tên tù nhân đang bị Sử phó thống lĩnh và Lý tướng lĩnh dẫn lên lập tức biến sắc.
“Không thể nào a!”
— QUẢNG CÁO —
- Mau bắt Mã tướng lĩnh lại cho ta! – Nam Tu Kiệt hét lớn.
Mã tướng lĩnh hốt hoảng xoay người bỏ chạy, “khốn nạn, bị chúng tính kế a!”, nhưng mọi thứ đã muộn màng, lão và đám nội gián toàn bộ bị giam lỏng ở bên trong trận pháp đang bao vây quân doanh.
Đám tu sĩ và binh sĩ đứng ở xung quanh quảng trường lộ rõ vẻ mặt khó hiểu không thôi, rốt cuộc là chuyện gì sao đột nhiên lại bắt Mã tướng lĩnh.
Khoảng mười phút sau, Mã tướng lĩnh và đám lâu la của lão bị trói lại giam ở giữa quảng trường, lúc này một vị tướng lĩnh chạy vào báo tin.

- Đã xác định được bọn chúng ở mỏ khoáng lưu huỳnh!
- Được, Vũ Phàm, Tần Ngạo các ngươi lập được đại công rồi a! Chư vị tướng lĩnh, mau dẫn binh theo ta phối hợp với quân mai phục chinh phạt đám tu sĩ ma đạo!
Nam Tu Kiệt hào khí hét lớn, lão tế lên phi kiếm bay thẳng về phía mỏ khoáng lưu huỳnh, lúc này ở bên đó, mấy tên ma đạo cũng đang lén lút tháo chạy.
- Sát!
Một tiếng sát rền vang, quân sĩ triều đình và tu sĩ chính đạo mai phục sẵn ở đây lập tức bao vây toàn bộ khu vực mỏ khoáng lưu huỳnh lại, bắt đầu càn quét đám người ma giáo.
Lúc này Vũ Phàm cũng đã được cởi trói, hắn nói với Ngô Vũ Thiên và Đới Mộc Bạch.
- Hai người các ngươi vu oan đồng môn, làm chứng cho nội gián Thất Đại Tà Phái, tội danh này không nhỏ đâu!
Nói rồi Vũ Phàm phủi tay áo rời đi để lại tên Đới Mộc Bạch suy sụp quỳ rạp dưới đất, hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Vũ Phàm từ một tên mang tội giết người lại trở thành người lập đại công a!

Buổi tối, ở trong doanh trướng của Nam Tu Kiệt.
Vị thống lĩnh đại nhân lên tiếng hỏi:
- Vũ Phàm ngươi hãy kể lại tường tận toàn bộ sự việc để cho vị giám sát đại nhân đây ghi chép lại bẩm báo lên hoàng triều.
Vũ Phàm chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi việc.
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm đó, Vũ Phàm không ra tay giết tên tu sĩ tà phái bám theo hắn, mà chỉ làm tê liệt hắn mà thôi.


Đồng thời hắn cũng suy đoán đối phương sẽ ngậm độc nang trong miệng để tự sát phòng khi có biến, nên khi tên kia bị trúng độc tê liệt, Vũ Phàm đã tháo độc nang ra, làm hắn không cách nào tự sát.
Đây chính là mồi lửa để nhử Mã tướng lĩnh xuất đầu lộ diện, Mã tướng lĩnh nhất định sẽ nhân cơ hội này chụp mũ giết người diệt khẩu lên đầu Vũ Phàm để bắt hắn về doanh trướng tra khảo riêng, nhưng không ngờ Vũ Phàm lại làm ra động tĩnh lớn thu hút Nam Tu Kiệt và đông đảo tu sĩ và binh sĩ đến xem.
Không những vậy, tối ngày hôm trước Vũ Phàm đã nhờ Tần Ngạo dùng thân phận của Tần công tử của Tần thế gia thành Thanh Sơn đi cửa sau đến gặp Nam Tu Kiệt thống lĩnh kể chi tiết về những suy đoán và kế hoạch của Vũ Phàm kèm theo tên tà phái bám theo Vũ Phàm đang trong tình trạng bất tĩnh.
Nam Tu Kiệt lúc trước cũng đã nghi ngờ trong quân doanh có nội gián, chỉ là lão không có bằng chứng để vạch mặt kẻ đó, liền nhân cơ hội này phối hợp với Vũ Phàm làm ra một màn kịch lớn.

Sau khi tra khảo tên kia xong, xác định hắn là tu sĩ tà phái, Nam Tu Kiệt liền nhất quán làm theo tính toán của Vũ Phàm.
Mọi việc phía sau đều như Vũ Phàm dự liệu, nếu lão muốn bắt Vũ Phàm để thẩm vấn riêng tất sẽ không thông báo lên trên chỉ dùng quân của mình, sau đó ngụy tạo chứng cứ gán ghép tội danh giết người cho hắn, đây chính là chứng cứ rõ ràng nhất tố cáo lão.
Nếu như lão không phải là nội gián của Thất Đại Tà Phái thì lão không có lý do gì làm ra hành động như vậy.

Hơn nữa, dựa theo phán đoán của Vũ Phàm, việc hắn và hai người Tần Ngạo và Vân Triệt phát hiện ra dấu vết của Thất Đại Tà Phái mà không báo cáo lên trên để lập công sẽ càng làm lão lo lắng sốt ruột.
Hẳn là lão đang lo lắng quan sát nhất cử nhất động của doanh trướng Nam Tu Kiệt mấy ngày liên tục để tránh bọn họ bẩm báo lên trên, và đặc biệt là nơi báo cáo tình báo và quân công, nhưng hết thảy đều không có gì xảy ra làm lão càng hấp tấp nóng vội.
Chính vì vậy mà khi Vũ Phàm lấy mình ra mồi nhử lão liền lộ mặt là như vậy, đây chính là cách Vũ Phàm đánh vào tâm lý của lão, ép lão phải xuất đầu lộ diện.
- Hảo tiểu tử, ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên làm ta thấy bội phục.

Nam Tu Kiệt nghe hắn tường thuật lại mọi chuyện, tán thưởng một câu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên..