Đồ Cảnh mang hoa châu về tẩm điện, mỹ nhân kia và Vương Sóc hoàn toàn khác biệt, Vương Sóc kiều diễm như mẫu đơn, dung mạo kiêu kỳ, nhưng rất ít người tán thưởng ngoại hình của nàng, thường là khuất phục khí chất của nàng.

Mà vị mỹ nhân yếu đuối như hoa xuân lục liễu uyển chuyển như đóa phù dung, mềm mại xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được thương tiếc.Đồ Cảnh lúc trước rung động vì dáng vẻ vương giả, ung dung tự tại, kiêu kỳ khí phách của Vương Sóc, lúc này tự nhiên cũng rung rinh trước vẻ đẹp nhu nhược thanh thuần của mỹ nhân kia, lúc trước tán dương Vương Sóc, là do hắn không thể buông bỏ hình ảnh nhu nhược của người mẹ trước kia đã bỏ rơi hắn, mong muốn thê tử của mình không phải người như vậy, nay Đồ Cảnh đã là đế vương, còn sợ cái gì buông bỏ chứ? Đế vương chi tôn, có một hai sủng phi, không phải rất bình thường sao? Huống chi, cũng chỉ là sủng hạnh cung nhân mà thôi, Vương Sóc vẫn là Hoàng hậu cao cao tại thượng, ai cũng sẽ không thể làm lung lay địa vị của nàng.Đồ Cảnh trở về tẩm điện, Đồ Cảnh đột nhiên khoan dung, hắn lên tiếng bảo người đang quỳ tại chỗ đứng dậy, còn cùng Triệu Hỉ nói chuyện phiếm vài câu, Triệu Hỉ biết tâm tình Đồ Cảnh bình tĩnh lại, còn tưởng rằng chuyện này coi như đã qua.Thiên tử chí tôn, trên người cho dù có thêm một sợi tơ cũng phải điều tra nửa ngày, huống chi là đây lại còn là một đóa hoa châu sáng chói? Triệu Hỉ cho người hầu hạ Đồ Cảnh thay quần áo, nhìn hoa châu màu hồng im lặng nửa ngày không nói gì.

Triệu Hỉ từ nhỏ đã đi theo Đồ Cảnh mà lớn lên, cho dù quan hệ với Vương Sóc có tốt đến đâu, để cuộc sống trong cung trôi qua bình lặng, Triệu Hỉ cũng không quên bổn phận làm nô tài, hắn ta tuyệt đối sẽ không xem thường tâm tư của Đồ Cảnh, mà bí mật bẩm báo cho Vương Sóc.

Nhưng Triệu Hỉ cũng không nhắc nhở Đồ Cảnh giữ im lặng về chuyện này, trực tiếp đánh hạ nhân, Triệu Hỉ mặc kệ người thân cận Vương Sóc đi báo cáo.


Ai, cho dù là nô tài đê tiện, cũng sẽ thích cảnh sinh hoạt bình thuận an nhàn.Vương Sóc vừa mới nhận được tấu chương bên Giang Nam, lương thực cứu trợ và tiền bạc đã đến nơi, nạn nhân được an bài thỏa đáng, các đệ tử cũng không náo loạn, xem như tạm thời trấn an được, Vương Sóc đang thầm nghĩ thật may mắn, lại bình an vượt qua một kiếp nạn, không nghĩ tới Đồ Cảnh đã tới tặng đại lễ cho nàng.Vương Sóc ngơ ngác ngồi trên ghế phượng, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Nàng có ngạc nhiên không? Có lẽ là không, thời gian thành thân càng lâu, giữa bọn họ không sinh ra nam tử, đêm khuya yên tĩnh sẽ nghĩ đến những từ "lạnh nhạt", "không có nhi tử nối dõi tông đường".

Nhưng nếu nói nàng không kinh ngạc, vậy cũng tuyệt đối không phải.

Có lẽ là trong lòng nàng có kỳ vọng, tuy rằng rất có thể sẽ phát sinh, nhưng khi hắn không phát sinh ra chuyện gì, nàng lại tiếp tục ôm hy vọng, trong lòng thầm nghĩ là may mắn.Vương Sóc bảo Thanh Nhi thu thập xong tư liệu liên quan đến lũ lụt Giang Nam, ngồi lên con kiệu, đi về phía sau điện."Ngài có vẻ đã khá hơn rồi." Vương Sóc chậm rãi đi vào đại điện, thái độ vẫn như thường lệ.Đồ Cảnh nhìn Vương Sóc tiến vào, trong lòng biết được nhất định là có hạ nhân bẩm báo Vương Sóc, hắn tự nghĩ mình không làm sai cái gì, nhưng cả người chợt căng thẳng, chờ Vương Sóc chất vấn, ngữ khí cũng vì vậy mà có chút hung hăng hỏi: "Hoàng hậu đến có chuyện gì?”Vương Sóc nhíu mày, có chút bất mãn với xưng hô Hoàng hậu, thường ngày Đồ Cảnh cho tới bây giờ đều là gọi tên hoặc phong hào Cao Mẫn: "Ta đến báo tin vui cho ngài!" Vương Sóc điều chỉnh tâm tình, giống như không có gì nói."Tin vui gì?" Đồ Cảnh hỏi, vốn chuẩn bị tâm thế một hơi tranh luận cùng Vương Sóc, kết quả Vương Sóc ôn nhu như vậy, lại đến báo tin vui, một hơi kia của hắn trong nháy mắt liền tan đi, lập tức nhẹ nhàng tiếp lời.Vương Sóc phất tay, ý bảo hạ nhân đưa tư liệu lên, cười giải thích: "Trận ngập lụt ở Giang Nam hiện đã ổn thỏa! Ngài có biết khôgn, trận lụt ở Giang Nam lần này ảnh hưởng đến bốn tỉnh mười ba châu, phá hủy hai mươi triệu hecta ruộng đồng, người vô gia cư lên tới mười lăm vạn.


Giang Nam là địa bàn quan trọng như thế nào, mấy năm lương thực, muối, vận tải nước, đồ dệt may, bao nhiêu sản nghiệp quan trọng bị ảnh hưởng, còn có những đệ tử kia, ai, vừa xảy ra chuyện liền nghị luận ầm ĩ, lại có những kẻ muốn trục lợi nhân cơ hội làm loạn, gian thương đòi nâng giá thị trường, nếu không phải ngài trao quyền hành cho ta, kịp thời điều động đóng quân ở các địa phương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”“Nghiêm trọng như vậy sao!” Đồ Cảnh kinh hãi, hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra thiên tại trọng đại như vậy, vội vàng cầm những tư liệu kia xem hết, hồi lâu sau mới xem xong, xoa xoa mi tâm đau đớn thở dài nói: "Sao nàng không sớm nói cho ta biết?”“Nghĩ lại, ngài lúc đó hôn mê bất tỉnh, ta ở trước giường canh giữ một đêm, nước mắt chảy dài như mưa, chăn đều ngâm trong nước ngài cũng không tỉnh, ta có thể làm sao bây giờ? Chỉ chờ đợi?! Ta chỉ có thể bất đắc dĩ, vội vàng cùng các trọng thần thương nghị cứu trợ thiên tai.” Vương Sócra vẻ thoải mái cười nói."Còn có chuyện gì nữa, mau nói cho ta, còn sợ ta chịu không nổi sao? Bao nhiêu sóng gió đã đến rồi." Đồ Cảnh hiểu rõ Vương Sóc như vậy, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của mỗi một biểu tình trên mặt nàng.Vương Sóc nghiêm túc nhìn hắn một cái, thấy Đồ Cảnh khăng khăng muốn biết như vậy, nàng cũng rút ra một tấu chương bìa da màu đen ở cuối tập tài liệu đưa cho hắn, trước khi đưa đến tay hắn, nàng còn muốn Đồ Cảnh bảo đảm : "Ngài không được tức giận, ta đã nói là tới báo tin vui.

Mọi chuyện dường như đã được giải quyết ổn thỏa rồi, ngài không cần sốt ruột.”Đồ Cảnh gật đầu đồng ý, nhận lấy vừa nhìn liền nổi giận đùng đùng, hốc mắt đỏ lên.Trên danh sách có viết, là tên các nhi tử của tiên vương, liên hợp với bạo chúa Giang Nam, thừa dịp thiên tai kích động dân chúng, lan truyền tin đồn Đồ Cảnh kế vị bất chính, nên ông trời mới giáng bão lũ xuống để trừng phạt.Vương Sóc nhìn hắn tức giận, vội vàng cầm lấy tấu chương, một bên trấn an nói: "Ngài đã đồng ý với ta là sẽ không tức giận, tội gì phải gây khó dễ với những tiểu nhân kia, để rước phiền muộn vào người chứ.”Vương Sóc vừa khuyên hắn, vừa tháo móng tay, nhẫn muốn xoa bóp cho hắn, Đồ Cảnh kéo tay nàng nói: "Vất vả cho nàng rồi, nàng nghỉ ngơi cùng ta nói chuyện đi.”Vương Sóc thuận theo đáp lời, ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe hắn nói: "Khổ cho nàng rồi rồi, nghe Triệu Hỉ nói nàng mỗi ngày bận rộn đến khuya, mấy ngày rồi chưa chợp mắt, nàng nhìn xem, trong mắt đều là tơ máu.

Bận rộn như vậy, cũng không quên mỗi đêm đến thăm ta, ai, là ta không phải, là ta ham chơi bệnh tật, ngược lại để cho nàng phải chịu khổ.”“Không sao." Vương Sóc hít hít mũi, bị một câu dịu dàng hiếm có của Đồ Cảnh làm cảm động đến muốn rơi lệ, nói: "Phu thê chúng ta là một, ngài sinh bệnh, ta nên vì ngài mà giữ gìn gia nghiệp."“May mà có nàng." Đồ Cảnh vỗ vai Vương Sóc cảm thán, hỏi: "Các đại thần có làm khó nàng không?”“Không có, có thủ lệnh ngài đưa cho ta, phu quân của ta là bệ hạ, có ngài làm chỗ dựa cho ta, ai dám làm khó ta.


Trên tấu chương đều phải viết lời phê, ta mô phỏng nét chữ của ngài, đại đa số mọi người đều không nhìn ra sự khác biệt, chỉ có một hai người tinh ý nhận ra, nhưng cũng chẳng biểu hiện gì.

Nếu là người thông minh thì ngài sẽ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Ngài yên tâm đi, trên triều đình vẫn ổn thỏa, chờ ngài thượng triều, mọi thứ vẫn như xưa.” Vương Sóc giải thích."Thượng triều? Chuyện trên triều đình, có nàng rồi, sao có thể loạn được, ta không vội, không vội." Đồ Cảnh liên tục xua tay."Cái gì mà không vôi, ngài bị bệnh nhiều ngày như vậy, nếu không ra ngoài lộ diện, các đại thần khác gì rắn mất đầu chứ." Vương Sóc nhấn mạnh tầm quan trọng của Đồ Cảnh."Ta không phải vẫn đang bệnh sao?" Đồ Cảnh nói.“Không phải là Đồ Trường Hoan phụng ngươi ra ngoài đi dạo sao?” Vương Sóc không chút lưu tình vạch trần."Nàng biết sao?" Đồ Cảnh có chút ngượng ngùng, thê tử cẩn thận, vất vả vì hắn, hắn lại tâm tư biến động, tơ tưởng đến người khác."Đương nhiên biết." Vương Sóc cười nói: "Gần đây ta bận rộn triều chính, khó tránh khỏi sơ sẩy ngài, người khác nhìn bên cạnh ngài có sơ hở, dại gì mà không lợi dụng sơ hở đó chứ.”"1"Hắn ta cũng không phải cố ý..." A ~ thì ra là nói là Đồ Trường Hoan, hắn còn tưởng rằng...!Đồ Cảnh thở dài một hơi, muốn nói đỡ cho Đồ TrườngHoan vài câu."Ta biết! Hắn ta lòng dạ độc ác nhưng lại không có dũng khí như vậy, rất có thể đã thừa dịp ngài bị bệnh buông lỏng cảnh giác, đến giả vờ kết giao, dựa vào giao tình, gây hiềm khích với những người thân cận của bệ hạ.

Nếu hắn ta muốn làm ra chuyện khiêu khích quan hệ phu thể giữa ngài và ta, cố ý dụ dỗ ngài làm chuyện tổn hại thân thể, cho hắn ta mượn lá gan hắn ta cũng không dám.

Lần này chính là hắn ta đang phỏng đoán tâm ý của ngài, nhân cơ hội cho ngài đi ra ngoài giải sầu, chút chuyện nhỏ này.


Yên tâm, ta vẫn còn chút lương tâm, không đến mức vì cái này mà phạt hắn." Vương Sóc lại chuyển đề tài nói: "Chỉ là, Đồ Trường Hoan cũng không thể không phạt, biết rõ ngài bệnh nặng mới khỏi không thể ra gió, còn muốn đưa ngài ra ngoài, đây không phải là sủng thần sao? Phải cho hắn ta một bài học.”“Còn nói mình lòng dạ khoan dung, kết quả vẫn là muốn phạt!” Đồ Cảnh cười điểm mũi Vương Sóc, vẫn là nàng lòng dạ hẹp hòi ~."Sai ít cũng là đã sai, làm sai chuyện gì, nhất định phải trả giá, lần này ta không vạch trần, không đả động, hắn còn tưởng rằng ta yếu đuối mà khi dễ ta?" Vương Sóc nhíu mày nói.“Không dám, không dám, khi dễ ai chứ không dám khi dễ Hoàng hậu nương nương nàng!” Đồ Cảnh cười ôm eo Vương Sóc, đắc ý nói."Ai, đừng chuyển đề tài, ta không bị lừa đâu! Nếu đã có thể đi dạo, ngày mai nhất định ngài phải thượng triều, cũng cho triều thần an tâm một chút." Vương Sóc nhấn mạnh.Đồ Cảnh không giơ tay đầu hàng, cam đoan ngày mai nhất định thượng triều.Triều đình nhiều việc, việc lớn nhất là lũ lụt Giang Nam, nhưng ngoại trừ lũ lụt còn có rất nhiều chuyện khác cần làm, Vương Sóc vội vàng đi xử lý những chuyện này.Chờ Vương Sóc lui ra ngoài, Đồ Cảnh đen mặt phân phó Triệu Hỉ gọi ám vệ thống lĩnh đi điều tra Đồ Trường Hoan, hiện tại chưa nhận ra mình bị tính kế, chỉ số thông minh của Đồ Cảnh chẳng khác nào đưa cho chó ăn.Vương Sóc trong lòng có linh tính cũng đang điều tra, tiện thể đem tin tức mình tra được thông qua ám vệ tiết lộ cho Đồ Cảnh.Mỹ nữ xinh đẹp như ngọc không tỳ vết kia, là vũ công ở lầu xanh.

Hiện giờ còn chưa chính thức lên sân khấu hiến nghệ, nhưng thanh danh sắc nghệ đã sớm truyền ra ngoài, nghe nói công tử nam nhi khắp kinh thành ngóng trông đã lâu.

Đương nhiên cái tên Ngọc Vô Tếm này là nghệ danh, là quản sự ma ma đặt cho, mỹ nhân đó vốn họ Hà, là con gái của cựu nguyên binh bộ thượng thư, Vĩnh Tường Hầu phủ.

Lúc trước Vĩnh Tường chờ chết, Hầu phủ bị tịch thu gia sản, nữ nhi vào lầu xanh, đổi tên đổi họ, hiện giờ đã trở thành thế hệ mỹ nhân mới.Đồ Cảnh đem tấu chương của ám vệ trình lên, tức giận nói: "Tốt một Vĩnh Tường Hầu phủ, hậu họa thật đúng là không ít! Thật là một viên ngọc không tỳ vết, đã mười bảy tuổi còn chưa lên đài hiến nghệ, chẳng lẽ không có ai bao che sai khiến sao, thật sư coi trẫm là kẻ ngốc!” Đồ Cảnh không hài lòng đến mức cầm tấu chương trên tay mà run người, phân phó ám vệ đi điều tra, điều tra cẩn thận một chút, xem ai ở phía sau sai khiến, Đồ Trường Hoan có liên quan trọng đó hay không.Đồ Cảnh một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, Đồ Trường Hoan là tông thất, lại là công tước, không thể dễ dàng động thủ, một vũ công còn không động đậy sao? Dưới cơn thịnh nộ, Đồ Cảnh hạ lệnh xử tử Ngọc Vô Tếm, ngay cả ưu đãi của một nữ tử trong sạch cũng không có, trực tiếp bị quản sự ma ma đánh chết ở trong viện, cuộn lại, đưa đến Hóa Nhân Tràng.Đình viện sâu thẳm, gió thổi hương hoa."Ai, đáng tiếc cho Ngọc Vô tếm, mỹ nhân nũng nịu, còn chưa xài được, cứ như vậy đã mất rồi?""Sao mà tiếc được, không phải vẫn phát huy tác dụng sao? Ít nhất vị bệ hạ của chúng ta đã bắt đầu thích ca múa, hắn đã phát hiện trên đời này ngoại trừ Hoàng hậu, còn có mỹ nhân khác.”“Nhưng hắn không sủng hạnh thì có ích lợi gì?”"Nếu đã bắt đầu thưởng thức, dần dần sẽ thích, đến lúc đó kiểu gì cũng có cơ hội."Hai người đàn ông trung niên uống rượu trên hồ sen, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin..