Đồ Cảnh khỏi bệnh, một lần nữa tiếp nhận triều chính, Vương Sóc nhàn rỗi, đang tích cực an ủi Đồ Húc "cố gắng học tập chăm chỉ đạt được nhiều thành tích"."Nương, con muốn chèo thuyền trên hồ." Đồ Húc mặc váy, từ làn váy lên vai thêu những nụ hoa chớm nở xen lẫn hoa tươi nở rộ, màu sắc sặc sỡ, trên nền vải là màu xanh với sắc độ từ sáng đến trầm làm bối cảnh, chỉ riêng chiếc váy này, nhìn qua là biết đã hao phí nhiều nỗ lực của phòng dệt rồi.

Công chúa điện hạ duy nhất của triều ta đích thật sự rất được nuông chiều.“Ta đã nói con rồi, phải gọi ta là mẫu hậu!” Vương Sóc sửa lại."Dạ được, mẫu hậu, mẫu hậu, con muốn chèo thuyền ra giữa hồ." Đồ Húc lôi kéo Vương Sóc làm nũng, lại không có triều thần ở đây, nàng ta mới gọi “nương” theo thói quen."Không được ~ thời tiết còn chưa ấm lên, lòng hồ còn ẩm ướt, đợi qua mấy ngày nữa, mẫu hậu sẽ dẫn con đi hành cung ngồi thuyền lầu có được không?" Vương Sóc an ủi."Không được, không được, con không cần ngồi thuyền lầu, con muốn thuyền nhỏ! Chiếc thuyền nhỏ!” Đồ Húc công chúa không vui, nhất quyết muốn thuyền nhỏ, thuyền lầu cao lớn như vậy, sao nghịch nước được chứ!"Chúng ta chờ thời tiết ấm hơn một chút có được không...""Nương - Mẫu hậu, mẫu hậu, người đồng ý đi được không, con cam đoan sẽ không nghịch nước, con chỉ đi hái hoa, đem đóa hoa đẹp nhất giữa lòng hồ cho phụ hoàng mẫu hậu!" Đồ Húc kéo vạt áo Vương Sóc làm nũng nói.Vương Sóc bất đắc dĩ, gọi Thanh nhi đích thân chèo thuyền nhỏ, nhiều lần dặn dò nhất định phải cẩn thận.Vương Sóc sao có thể từ chối nữa? Nữ nhi duy nhất của đế hậu, công chúa kim tên ngọc quý, người hầu hạ trên thuyền nhỏ đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, một lòng hầu hạ.Đồ Húc nghịch ngợm lên thuyền nhỏ, Vương Sóc ngồi ở trong đình bên hồ, nghe nữ nhi ríu rít cười ầm ĩ, kìm lòng không được nhếch khóe miệng.

“Thỉnh chủ tử!” Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thỉnh an, Vương Sóc quay đầu lại, là Huyền Vũ đến."Ngươi đến rồi, ngồi đi.

Đã lâu không tiến cung, Diệp Hoàng nhà ngươi sao rồi, Diệp Trăn, Diệp Cẩn có khỏe không?” Vương Sóc thân thiết cười hỏi, trước khi Vương Sóc lập gia đình, Huyền Vũ đã quyết định kết hôn, gả cho Diệp Phúc, một trong những hộ vệ cấm quân của tiên để lúc đó, trưởng tử của bọn họ lớn hơn Đồ Húc một tuổi, tên là Diệp Hoằng, Vương Sóc cũng yêu thích một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.“Tạ chủ tử hỏi thăm, tất cả đều tốt.


Diệp Hoằng đang theo cha học võ, Diệp Trăn, Diệp Cẩn đang giận dỗi không chịu ra khỏi cửa.” Huyền Vũ cười nói như một bậc cha mẹ thực thụ, cố gắng chọc cho Vương Sóc vui vẻ."Ồ? Chuyện gì vậy? Ngươi lại bắt nạt hai đứa nhỏ nữa à?” Vương Sóc cười hỏi.“Hai đứa nhỏ có ngài làm chỗ dựa, trong nhà đều quản không được, trên nóc nhà đều là dấu chân, thuộc hạ không gánh nổi tội danh này, là hai tiểu gia hỏa tự mình làm loạn!" Huyền Vũ cười nói.Vương Sóc cũng nở nụ cười, Diệp Trăn và Diệp Cẩn vốn là anh em sinh đôi, kết quả không chỉ diện mạo khác biệt, ngay cả tính cách cũng trái ngược, hai huynh đệ ở cùng một chỗ thường xuyên gây gổ đánh nhau."Bọn chúng đúng là, không thể rời mắt khỏi mà, chủ tử à, người không cần quan tâm, nói không chừng chờ đến khi trời tối, bọn chúng sẽ lại giở trò trêu chọc Diệp Hoằng!" Huynh đệ hợp lực, dũng đấu đại ma vương đại ca vẫn là tiết mục chủ chốt của hai anh em này.Vương Sóc nghe được Huyền Vũ nói chuyện thú vị như thế, cũng nhịn không được nở nụ cười, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy những bông hồ điệp này, tâm nàng vốn cao hứng lại trầm xuống."Chủ tử?" Huyền Vũ gọi lên."Huyền Vũ..." Vương Sóc xoa xoa ngón tay, trong lòng suy nghĩ mấy lần nên nói như thế nào, mới chậm rãi mở miệng nói: "Ta muốn hỏi ngươi và Diệp Phúc ở chung như thế nào? Ừm, không có ý thăm dò sự riêng tư của vợ chồng các ngươi, chỉ là...!chỉ là...""Người và bệ hạ giận dỗi nhau sao?" Huyền Vũ hỏi thẳng."Cũng không tính là giận dỗi." Vương Sóc trực tiếp không thừa nhận, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Huyền Vũ, cũng biết giấu diếm trước mặt nàng ta không có ý nghĩa gì.

Vương Sóc đột nhiên cảm thấy mình có chút bi ai, sao đến bây giờ, có thể nói vài câu tri kỷ, chỉ có thể là thuộc hạ, đây vốn là đặc quyền thân mật giữa vợ chồng."Ai ~ ngươi cũng nghe nói rồi đó, bệ hạ gần đây thích ca múa, gần đây lầu xanh đã được mấy lần ban thưởng." Vương Sóc thở dài nói."Ta có nghe nói, nhưng ngài là Hoàng hậu chi tôn, đừng nói bệ hạ thích ca múa, cho dù là nạp thêm mấy vũ nữ, ca nữ cũng chỉ là đồ chơi.

Đừng nói vũ nữ hèn mọn, cho dù bệ hạ thật sự nạp con gái triều thần, phong phi phong tần cũng chỉ là thiếp thất, người là chính thất làm chủ lục cung, có gì phải sợ?” Huyền Vũ nói thật, cũng coi như giải quyết mâu thuẫn của Vương Sóc."Nhưng...!không phải..." Vương Sóc nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.

Nói bọn họ lúc trước từng có ước định, cả đời không thiếp thất sao? Điều đó không phải là càng buồn cười hơn sao, cuộc hôn nhân của ai lại được xây dựng trên cơ sở ước định trước hôn nhân."Nhưng cái gì? Chủ tử?” Huyền Vũ không rõ nguyên nhân."Không có gì." Vương Sóc cười cười, có lẽ ngay cả người cuối cùng nàng có thể nói vài câu tri kỷ cũng không thể hiểu được nàng, Vương Sóc cố gắng giải thích ở một góc độ khác: "Ta cho rằng quan hệ vợ chồng, đặc biệt là tình cảm nam nữ, luôn phải từ từ, năm tháng sẽ đem tình cảm thai nghén đến ấm áp mạch mạch, nhất thời bùng lên rực rỡ, cuối cùng lại trở về như chưa có gì xảy ra." Cho nên, Đồ Cảnh vì sao lại theo đuổi những giả dối nhất thời đó chứ? Những ca múa kỹ nữ kia, cũng chỉ là tham lam quyền vị, vinh hoa, làm gì có ai thật tâm.

Lúc trước Vương Sóc mấy lần liều mạng cứu giúp hắn, sau cả hai lại ăn ý mười phần, cuối cùng thành hôn.


Ta mới là người có thể sánh vai đi đến cuối cùng với hắn Vương Sóc chắc chắn như thế, nhưng nàng không thể lý giải tại sao Đồ Cảnh lại từ bỏ tình cảm chân thật của nàng, theo đuổi những ham m.uốn da thịt hời hợt kia?Huyền Vũ cười to nói: "Chủ tử người nghĩ như vậy là đúng rồi! Bệ hạ cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên cạnh ngài, một hai con hồ ly tinh kia, làm sao có thể dao động tì.nh cảm mà người cùng bệ hạ cùng nhau bồi đắp bao năm nay được!"“Không, ta không có ý đó.” Vương Sóc muốn giải thích, nhưng nhìn Huyền Vũ cười to, vẻ mặt cao hứng vì nàng, nàng lại không muốn giải thích.

Quên đi, không ai hiểu được.

Lời thề lúc trước nàng còn nhớ kỹ, nhưng Đồ Cảnh đã sớm quên rồi phải không? Hoặc là không thèm để ý, ít nhất thì Huyền Vũ đã không thèm để ý, Huyền Vũ lúc trước canh giữ ở ngoài cửa, lời thề của nàng cùng Đồ Cảnh, Huyền Vũ cũng biết.Vương Sóc trong nháy mắt không nói gì.Huyền Vũ lui ra, Thanh nhi phục mệnh nói Đồ Húc đã chơi đùa thỏa mãn rồi, nguyện ý muốn trở về.

Vương Sóc vừa muốn cười đáp lại, đột nhiên đại cung nữ bên cạnh Đồ Húc ôm Đồ Húc chạy tới, trên đầu nàng ta còn đang chảy máu.“Thái y, thái y!” Vương Sóc kinh hãi kêu người đi truyền thái y, đi được hai bước, Đồ Húc liền nhảy lên kiệu, vội vàng đi về phía Phúc Hi điện, một bên vội vàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi trông chừng công chúa kiểu gì vậy?!"“Nương nương thứ tội, sau khi Thanh nhi nữ quan đi, công chúa muốn tự mình hái một chiếc lá sen, các nô tỳ khuyên can không được, bên hồ trơn trượt, công chúa trượt chân ngã đập đầu vào đá cuội bên hồ.""Xin thứ tội! Xin thứ tội sao! Công chúa để cho ngươi hầu hạ trên đầu bị rách một đường như vậy, bổn cung thứ kiểu gì đây! Kéo xuống, đánh chết cho ta!" Vương Sóc không để ý bắt lấy cung nữ đang giảo biện trên kiệu, phất tay ý bảo cung nhân kéo xuống hành hình.


Là nàng quá khoan dung, ngay cả những nô tỳ này cũng muốn gây khó dễ cho nàng!Xử trí xong cung nhân, Vương Sóc dịu dàng an ủi Đồ Húc đang không ngừng rê.n rỉ, trên đầu Đồ Húc đã được băng bó đơn giản, cũng không đau đến mức muốn chết, nhưng Vương Sóc tâm tư rối bời, không nhận ra điều này, một lòng trách cứ mình quá mức sơ suất, mới khiến Đồ Húc bị thương.Thái y rất nhanh đã phái thái y chuyên khoa nhi và ngoại thương tới, thẩm phán tòa án cũng đích thân tới.

Sau khi bắt mạch, thái y chắp tay nói: "Nương nương yên tâm, vết thương trên đầu công chúa chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại, sau bảy ngày đổi thuốc, sẽ có thể tự lành.

Nhưng công chúa vì kinh hãi đã bị cảm lạnh, ban đêm có thể sẽ phát sốt, đợi thần kê một đơn thuốc sắc uống, sau đó sẽ không sao.”“Được, thái y vất vả rồi." Vương Sóc gật đầu, cung nữ cũng dẫn thái y đi kê đơn thuốc.Đồ Húc đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nằm trên giường, dưới tác dụng của thuốc đã chìm vào giấc ngủ.

Vương Sóc yên lặng ngồi bên giường, nắm tay Đồ Húc, không biết nàng đang nghĩ gì."Bệ hạ giá lâm~" Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo vang dội, Vương Sóc nhíu mày, lớn tiếng như vậy, sẽ đánh thức Đồ Húc."Thế nào rồi? Húc Nhi thế nào rồi?” Đồ Cảnh bước nhanh vào trong điện, vẻ mặt lo lắng hỏi."Thái y đã xem qua, không có gì đáng ngại, trong vòng bảy ngày sẽ hồi phục.""Vậy là tốt rồi." Thái y viện nói chuyện luôn luôn có chút bảo lưu, nói là bảy ngày, nhưng kỳ thật chỉ cần ba ngày đã tốt hơn rồi, xem ra Đồ Húc thực sự bị thương không nghiêm trọng.

Nữ nhi không sao, Đồ Cảnh mới nhớ tới truy cứu trách nhiệm: "Cung nhân hầu hạ như thế nào? Ta nghe nói là Húc nhi ngã ở ngự hoa viên, nàng cũng vậy, bất cẩn quá rồi, làm sao có thể để cho một tiểu nữ tử chèo thuyền chứ!”“Là ta quá bất cẩn." Vương Sóc lẩm bẩm lặp đi lặp lại.Vương Sóc nhận sai, vả lại nàng ở bên giường canh giữ, y phục dính vết máu và vệt nước còn chưa thay, Đồ Cảnh cũng không thể trách nàng mãi, chỉ hỏi: "Húc Nhi khi nào sẽ tỉnh?"“Thái y nói có thể là trong đêm, chính vụ của ngài bận rộn, cũng không cần canh giữ ở đây, cứ để ta ở đây là được." Vương Sóc thản nhiên nói.


"Ừm, vậy trẫm đi trước, có việc gì nàng cứ cho người bẩm báo lại với ta." Đồ Cảnh đắp lại chăn cho Đồ Húc, rồi đi ra ngoài.Vương Sóc phất tay quạt gió, phân tán mùi rượu trên người Đồ Cảnh mang đến, vốn muốn khuyên, nhưng nhìn Đồ Cảnh không yên lòng như vậy, Vương Sóc liền không nói.

Thân thể Đồ Cảnh không tốt, nếu cấm hắn không ăn chơi nữa, đến lúc đó sẽ đau đầu đến muốn nổ tung.Vương Sóc thay quần áo, vẫn canh chừng trước giường Đồ Húc, thuốc của thái y rất có hiệu quả, Đồ Húc cả đêm đều ngủ yên ổn, đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, Vương Sóc cầm chén đút cháo cho nàng ta, Đồ Húc vừa ăn vừa hỏi: "Cha đâu? Tại sao cha không đến gặp con khi con bị bệnh?"“Đi hỏi xem bệ hạ đang làm gì, mời bệ hạ đến đây một chuyến." Vương Sóc phân phó.Cung nhân rất nhanh đến nơm nớp lo sợ hồi bẩm: "Hồi nương nương, bệ hạ đang ở Dưỡng Cư điện mở yến tiệc chiêu đãi tông thất."“Ta biết rồi, lui xuống đi." Vương Sóc không thèm để ý phất tay, từ tối hôm qua Đồ Cảnh mang theo một thân nồng nặc mùi rượu không chút do dự rời đi, Vương Sóc liền biết có hôm nay, đây cũng là nguyên nhân nàng ở đây để nói chuyện với Đồ Húc."Nương, con bị bệnh, cha không đến thăm con sao? Con bị bệnh! Con bị bệnh mà!” Đồ Húc đạp lên đầu giường, không chịu buông tha nói."Nha đầu ngốc~" Vương Sóc buông bát cháo trong tay xuống, vuốt đầu nàng ta nói: "Ta đã dặn con không được gọi là cha, gọi là phụ hoàng, đó là phụ hoàng của con, phụ hoàng, phụ ở trước, hoàng ở phía sau."“Nhưng người và cha.

Phụ hoàng có nói qua, lúc ở riêng sẽ bí mật gọi là cha mẹ a~" Đồ Húc chớp chớp mắt hỏi.Vương Sóc bật cười, nói: "Tùy con, thích gọi là gì cũng được." Vương Sóc thở dài, Đồ Húc được nuông chiều quá lợi hại, hài tử bảy tuổi của gia đình bình thường cũng còn biết đánh trống lảng, nhưng Đồ Húc vẫn như một vũng nước trong vắt thấy đáy, đơn thuần, vô tri.Vương Sóc nghĩ nàng sẽ từ từ, tự mình chậm rãi dạy dỗ, sẽ từ từ dạy dỗ.Bởi vì quá mức thất vọng với Đồ Cảnh, mấy ngày nay Vương Sóc không quan tâm tin tức bên ngoài, dốc lòng với Đồ Húc, vẫn là Phúc Tuệ trưởng công chúa vội vã tiến cung, mới kéo Vương Sóc ra khỏi thế giới riêng của nàng.“Đây đã là lúc rồi, con còn đang bay bổng ở đâu thế! Đại thần cả triều đình dâng thư can ngăn, nói con ở hậu cung can thiệp chuyện triều chính, làm nhiễu loạn âm dương, nên mới dẫn đến thủy hoạn ở Giang Nam, ông trời thần phạt.

ghen tuông vô cớ, không thể sinh nhi tử, lại chưa từng vì bệ hạ tuyển phi! Đang ầm ĩ đòi phế hậu kìa!”.