Phần 1: Chương 1+2+3

_______

Ta là Thọ Vương phi, Vương phi thứ hai nhà Thọ vương.

Sau khi ta được gả vào Thọ Vương phủ được một tháng, trong cung truyền tới một tin tức rằng Dương Ngọc Hoàn, nữ tu Đạo giáo của chùa Ngọc Thanh là Quý phi.

Vị Dương Quý Phi này còn có một thân phận, bà ấy từng là vị vương phi đầu tiên của nhà Thọ vương, bây giờ chính là con dâu của thánh thượng.

Ngày ấy khi Dương Quý phi nhập cung, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu quân của ta.

1.

Tương truyền rằng, Thọ Vương Lý Mạo và Vương Phi Dương Thị là đôi phu thê tình sâu nghĩa nặng, tới nay, tiểu cô nương mà chàng yêu nhất trở thành thiếp, đối với Lý Mạo mà nói, đó thật sự là một sự sỉ nhục của cả cuộc đời này.

Hôm nay là ngày Dương Qúy Phi nhập cung, cái tin đồn này từ một tên nam nhân đa tình uống tới say nhèm, đã ôm ta trong vòng tay, thì thầm vào tai ta.

“Hoàn Nhi, sao nàng quay lại rồi?”

“Hoàn Nhi, có phải là nàng đang trách ta...”

Ánh mắt của chàng ta đầy sự mệt mỏi, thăng trầm của cuộc sống không như lang quân của tuổi 25, dường như hai mươi mấy năm qua đã đi qua bao tai ương.

Ta giúp chàng tháo vớ và giày, vốn nghĩ dìu chàng nằm xuống, lại bị chàng kéo lên trên giường.

Cái trâm ngọc trai trên đầu bị cấn ngay phía sau đầu của ta, ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Mạo đã giống như phát điên lên đè lên rồi khống chế tay của ta, sau đó không ngừng xé rách, cắn xé, một tiếng rồi lại một tiếng gọi “Hoàn Nhi”, tiếng kêu khiến ta sởn cả gai ốc, ta thật sự sợ rằng nếu khi chàng tỉnh dậy và thấy người đó là ta, chắc chàng sẽ đem ta đi tế trời.

Người ta nói rằng một tiểu cô nương tơ tưởng về một đêm mặn nồng, nhưng đối với ta mà nói, nó như là căn lều lụa đỏ không biết hơi ấm, một đêm mất ngủ, còn hơn cả một cơn ác mộng.

Trò đùa nửa đời của Lý Mạo sau một đêm hoang đường, con người chàng giống như thay đổi, không chỉ quên đi cái đêm hoang đường đấy, cũng giống như quên đi người con gái trong lòng tên Hoàn Nhi, ta không biết chàng rốt cuộc có thật sự là không để tâm, hay là đem tất cả giấu kín vào trong tim, chỉ cảm thấy nam nhân đã qua đêm trong căn phòng của ta khiến ta thật khó hiểu.

Phụ thân từng nói người trong hoàng tộc không có ai tốt để sống chung cả, chàng ta chẳng qua là chính tứ phẩm tả vệ tướng quân, không thể nào che chở ta một cách chu toàn. Ta cho dù muốn sống một cuộc sống bình yên, giờ cũng chỉ có thể cẩn thận dè chừng.

Đáng tiếc, Lý Mạo không muốn để ta sống như vậy, chàng ta sủng hạnh ta tới mức thật giả trân, cái gì mà tấm vải y phục quý giá, những món ăn ngon ở ngoại bang, chỉ cần chàng có thể làm được, dù là ta có bằng lòng hay không, tất cả đều để trong phòng của ta.

Sau vài tháng, trong thành Trường An không còn câu chuyện tình yêu sâu đậm giữa Lý Mạo và Dương Ngọc Hoàn, dường như Thọ vương phủ trước giờ chỉ có một người là Vi Song Song.

Năm nay, Lĩnh Nam lại dâng thêm một lô chậu cây lệ chi lớn, chàng ta đã thực sự đứng trước mặt Hoàng thượng và Quý Phi nương nương, xin cho ta một chậu.

Hôm đó sau khi Lý Mạo đi ra từ hoàng cung, hứng khởi kéo ta đi xem chiến lợi phẩm của chàng ta: “Song Song, nàng có thích không?”

Ta nhìn thấy cây lệ chi xanh mướt, mới phản ứng lại, đây là trái cây mà Quý Phi Nương Nương thích nhất đấy…

Ta nhớ lại những thứ mà Lý Mạo tặng cho ta, còn có gia nô trong phủ đến từ Lĩnh Nam, càng nghĩ càng cảm thấy ớn cả sống lưng, có lẽ nào những món đồ đó đều là những thứ mà quý phi nương nương thích không?

Hóa ra, chàng ta chưa từng quên đi bóng dáng của Hồng Lệ phi tử trong cung điện Đại Minh…

Lòng ta bối rối trăm bề, trên mặt chỉ có thể tỏ ra sự cảm kích: “Thần thiếp đa tạ Vương gia.”

Ta thực sự đa tạ chàng ta rất nhiều.

Chàng vì ta mà đã xin cây lệ chi, quý phi nương nương lại mời ta vào cung uống trà.

Vào đêm trước khi vào cung, dưới ngọn đèn, Lý Mạo đã nhìn ta rất lâu, chàng không vui cũng không buồn mà nói: “Ngày mai không cần phải tiến cung nữa đâu.”

Ta không biết chàng lại giở chứng gì, có chút ngượng ngùng: “Nhưng mà thần thiếp không thể làm mất mặt quý phi được.”

Có lẽ chàng sợ Quý Phi Nương Nương sẽ nhìn thấy tâm tình không tốt của ta? Những ngày gần đây, ta cũng đã nghĩ thông một chút, Lý Mạo đối đãi với ta tốt như vậy, chẳng qua chỉ là làm hài lòng ý của Hoàng Thượng mà thôi. Chàng càng sủng hạnh ta, thì càng không có ai quan tâm đến quá khứ của Dương quý phi. Ồn ào mãi, mọi người chẳng qua đều là vì kiếm sống.

“Ta chỉ nói nàng đang mang thai, không tiện đi lại.”

Nói ra lý do này, chỉ sợ quan hệ giữa ta và Quý Phi nương nương càng mất tự nhiên hơn.

"Vương gia không được, đây là..."

Chưa kịp nói ra tội lừa dối vua, Lý Mạo đã kéo người ta, hôn lên môi ta, khiến mọi sự ngờ vực và hoảng loạn của ta hòa lẫn vào ánh đèn mờ ảo.

Hơi thở của chàng nặng nề, ta không dám nhìn thẳng vào chàng, chỉ nghe thấy tiếng nói thì thầm của chàng bên tai: "Song Song ngoan, nàng đừng tiến cung nữa..."

"Một khi tiến cung sẽ không thể nào ra ngoài được nữa.”

Lý Mạo nhất định là đang mơ hồ, lại coi ta như Quý Phi nương nương bị Hoàng Thượng giành lấy.

2.

Ta lại trải qua một đêm hoang đường trong sự nơm nớp lo sợ, ngày thứ hai trong cung thái y liền đến bắt mạch cho ta.

Ta nhìn thấy sắc mặt thái y dần trở nên nghi hoặc, trái tim ta dần rơi xuống vực sâu.

Thái y bắt lại một lần nữa, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Chúc mừng Vương gia, nương nương đã mang thai được khoảng một tháng rồi ạ.”

Hắn nháy mắt với Lý Mạo, thì thầm nói nhỏ: “Là thật.”

Khá lắm, hóa ra vị Thái y này là do Lý Mạo muốn lấp liếm mà mua chuộc hắn ta!

Lý Mạo đối với chuyện giả thành thật này thì không hề cảm thấy ngạc nhiên, chàng ta chỉ cười lạnh nhạt, rồi đưa cho thái y một chiếc hồng bao không nhiều cũng không ít: “Vất vả rồi Trương Thái y.”

“Ấy ấy, không vất vả, không vất vả.”

Sau khi tiễn Thái y đi xong, khuôn mặt của chàng mới dần lộ ra vẻ vui sướng.

“Song Song, đây chính là đứa con đầu tiên của chúng ta.” Chàng nói rồi ngồi xuống bên cạnh giường của ta, rất kích động mà nắm lấy tay ta.

Nói lòng ta không rối bời là nói dối, dù sao thì trong bụng ta là một tiểu sinh linh bé nhỏ, một sinh mệnh nhỏ sẽ gọi ta là mẫu thân.

Nhưng phụ thân của con là Lý Mạo, vốn dĩ là phu quân của quý phi nương nương, cùng với Hoàng thượng xảy ra hiềm khích với hoàng tử. Ta phải làm sao để có thể bảo vệ ta và chàng được bình an vô sự…

Thái y nói, quả lệ chi mà ăn nhiều sẽ dễ nóng, mang thai nên cố gắng ít ăn lại trong 3 tháng đầu. Lý Mạo dời cây lệ chi vào trong vườn cây, “Song Song, nàng không được ham ăn, đợi sau khi sinh con xong, ta sẽ dẫn nàng đi Lĩnh Nam ăn đã luôn.”

Ta không tin Lý Mạo bình thường bận rộn như vậy mà thật sự đang vui mừng khôn xiết, chàng càng diễn, lòng ta càng hoảng loạn, sớm muộn gì sẽ có một ngày Hoàng Thượng băng hà, đến lúc đó chàng sẽ lộ ra bộ mặt thật như thế nào đấy của chàng?

Dưới sự quan tâm chăm sóc của Lý Mạo, bụng của ta dần dần to lên cỡ vòng cung nhỏ một cách kỳ diệu, đến tháng thai kỳ thứ ba thì rất an toàn.

Vào ngày hôm đó, cây lệ chi trong Thọ vương phủ chín rồi, hoàng thượng dẫn quý phi nương nương đến thăm ta. Lý Mạo ở tiền sảnh cùng Hoàng Thượng nói chuyện phiếm, chỉ có Quý Phi nương nương là cùng ta tán gẫu.

Lý Mạo rất bình tĩnh trước sự xuất hiện của hai người họ, dường như chàng không hề để ý đến việc ta gặp mặt Quý Phi nương nương, chỉ là không muốn để ta tiến cung mà thôi.

Trong cung, rốt cuộc là có thứ gì mà không thể để ta biết được…

Khi ta nhìn thấy được nét đẹp tinh xảo, độc nhất của Quý Phi nương nương, suýt chút nữa là làm vỡ chén thuốc trong tay.

Ta và nương nương đều mặc y phục hoàng cung nhà Thanh, trên đầu cài những chiếc trâm ngọc trai, nét mặt giống đến năm phần.

Hóa ra là Lý Mạo thường xem ta là Quý Phi nương nương, là có lý do của nó…

Ta che đi nét mặt kinh hoàng, vội vàng hành lễ: "Thần thiếp Vi Thị, xin thỉnh an Quý Phi nương nương."

Khi nương nương nhìn thấy ta, bà tựa như Lý Mạo trong đêm đó dưới ngọn đèn, nhìn ta một hồi lâu mới nói nhỏ: “Ngươi đang mang thai, không cần hành lễ, ngồi đi.”

Vẻ mặt của nương nương vô cảm, rất giống một pho tượng tiên nữ, không có linh hồn, chỉ có sự trống rỗng đến lạnh lùng.

Lòng ta bối rối muôn phần, nhưng vẫn điềm tĩnh phủi tay áo, tự nhiên ngồi xuống trước mặt Quý Phi.

Trên chiếc bàn được chạm trổ hình bát giác, được bày ra những quả lệ chi đã được lột vỏ, từng quả trong suốt, không biết thế sự.

Nương nương nhìn cây lệ chi, nhếch miệng hỏi ta: “Ngươi cũng thích quả lệ chi à?”

Ta lắc đầu, rồi nói lảm nhảm: “ Quả lệ chi mọc ở Lĩnh Nam, Thọ vương phủ không thiếu người Lĩnh Nam, vương gia thỉnh cầu được lấy cây lệ chi chỉ để xoa dịu nỗi nhớ quê nhà.”

Quý Phi nương nương không nói gì, lấy một quả lệ chi đưa vào miệng, hồi lâu mới đáp: “Thọ vương phủ từ khi nào mà có nhiều nô bộc ở Lĩnh Nam?”

Nàng ta lại có thể không biết? Theo lý mà nói, nangc ta thích thưởng thức lệ chi, Lý Mạo nuôi nhiều người Lĩnh Nam như vậy không phải là vì nàng ta sao?

Nương nương thấy ta lặng thinh, không hỏi thêm nữa, chỉ vịn vào tay của nô tì quanh quẩn căn phòng của ta: “Căn phòng này, vẫn giống như xưa.”

Ta đã cố thoát ra khỏi quá khứ của nàng ta, nàng ta lại rất muốn cùng ta nói những chuyện đáng chết này, khi ta thấy nương nương sai hạ nhân rời khỏi phòng lòng ta càng thêm lo lắng.

Phu thê tình thâm.

“Thọ vương phủ ngươi không tồi nhỉ?”

Ta ngoan ngoãn trả lời: “Vương gia và ta phu thê tình sâu nghĩa nặng.”

Nàng ta cười giễu cợt một tiếng, vẻ mặt bệnh hoạn của bà ta hiện rõ lên khuôn mặt yêu kiều: “Chàng ta đã từng đối xử với bổn cung rất tốt.”

“Sau đó bổn cung cũng đã mang thai được 3 tháng, Vi Song Song, ngươi đoán xem, sau đó chuyện gì đã xảy ra?”

Ta thấy nàng ta đi lại trong phòng, càng ngày càng sát lại gần ta, khuôn mặt rất điềm tĩnh, ta run sợ đến nhũn cả chân.

“Là Lý Mạo, hắn ta tự tay đưa ta thuốc phá thai, tự tay đem bổn cung lên giường của Hoàng thượng.”

Ta giật mình, đầu óc trống rỗng, một cảm giác ớn lạnh đâm vào tim ta. Thế gian này chỉ mới biết Hoàng Thượng đã chiếm lấy con dâu thành của riêng mình, nhưng lại không một ai biết Quý Phi nương nương lúc đó đang mang trong bụng đứa con của Lý Mạo.

Ta không dám nghĩ đến những gì mà Quý phi nương nương đã trải qua, chỉ cảm thấy trong căn phòng này tràn ngập mùi máu tươi.

Ta biết rằng Lý Mạo không đa tình như vẻ ngoài của chàng ta. Chỉ là ta thực sự chưa từng nghĩ tới tình cảm sâu nặng mà chàng ta dành cho nương nương lại nhuốm máu như vậy.

Nàng ta thấy ta đang rất hoảng sợ, bước đến nắm lấy tay ta: “Ngươi không phải sợ, bổn cung sẽ không hại ngươi.”

“Nếu như ngươi muốn được sống yên ổn, thì phải nghe lời của bổn cung, không được tin tưởng Lý Mạo.”

Ngón tay nàng ta lạnh cóng, ta chỉ cảm thấy trái tim ta đang đóng băng, khó thở: “Thần thiếp, đa tạ Quý Phi nương nương…”

Nàng ta nói xong những lời này, đỡ cái vỏ rỗng tuếch của phi được sủng ái, rời khỏi ngôi nhà nơi ẩn chứa tai tiếng, rời khỏi Thọ Vương phủ.

Lý Mạo tự tay hại chết chính con ruột của mình, hại thê tử của mình. Còn bây giờ, ta lại là thê tử của hắn, trong bụng đang mang cốt nhục của hắn.

“Song Song, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Ta dám nói, bây giờ không có thứ gì đáng sợ hơn tên Lý Mạo này.

Chàng ta đứng trước cửa, ánh chiều tà chiếu rọi vào người chàng, dưới sự ôn hòa ấm áp này, ta dường như nhìn thấy trái tim lãnh đạm của chàng ta.

“Tại sao lại không nhìn thấy Hoàng thượng?” Ta thận trọng hỏi chàng ta.

Chàng cười khẽ nói: “Ta làm cho ngài ấy tức giận, ngài ấy đã bỏ đi rồi.”

Căn nhà này thực sự không thể cứu vãn rồi.

“Quý Phi nương nương vẫn còn giận nàng sao?” Khi chàng hỏi câu này, ánh mắt đầy sự ẩn ý.

Ta không dám nhắc đến những lời mà quý phi nói đến, chỉ nói rằng: “Quý Phi nương nương rất lương thiện.”

Lý Mạo bước đến ôm lấy ta, hạ giọng nói: “Song Song nàng đang nói dối, người trong cung không có ai là lương thiện cả.”

"Nàng ta có nói xấu phu quân của nàng không?”

“Không có.”

“Song Song, nàng hãy nhớ lấy, tất cả mọi người đều sẽ lừa dối nàng, nhưng ta thì không.”

Haha, chàng nói lời này thực sự không sợ sẽ bị trời đánh.

3.

Lần này Lý Mạo khiến cho phụ hoàng tức giận không nhẹ, khi Hoàng thượng trở về cung, lập tức hạ lệnh giam giữ Lý Mạo, còn để chàng đợi sau khi ta sinh con xong, lập tức đưa gia quyến đến lăng tẩm của huynh trưởng hoàng đế, không có lệnh không được trở về kinh.

Lý Mạo là hoàng tử lớn lên ở ngoài cung, năm đó, mẹ của Lý Mạo, Võ Huệ phi sinh hai đứa con trai đều bị chết yểu, Võ Huệ phi cho rằng hai đứa con bị chết yểu này là do phong thủy trong cung, sợ Lý Mạo cũng chịu chung số phận, nên đã cầu xin hoàng thượng, đem Lý Mạo đến phủ của huynh trưởng Ninh Vương Lý Hiến nuôi dưỡng. Lý Mạo ở trong vương phủ nhà họ Ninh, lý nào đã ở hơn chục năm tại vương phủ nhà họ Ninh, đến nay quan hệ giữa hai cha con trở nên như vậy cũng không phải là không có nguyên do.

Khi chiếu chỉ của hoàng thượng được đưa xuống, chàng áy náy nói với ta: “ Ta xin lỗi nàng Song Song, chúng ta phải rời khỏi thành Trường An một thời gian."

Lăng mộ của Ninh Vương ở Huệ lăng, ở nơi đó vạn phần cũng không thể so được với Trường An, nhưng đối với ta mà nói, chỉ cần ở bên Lý Mạo, bất luận là ở đâu, thì đều rất tồi tệ.

Sau khi nghe lời nói của Quý Phi nương nương, mỗi đêm nằm ngủ bên cạnh Lý Mạo, ta đều sẽ gặp ác mộng, nhìn thấy Lý Mạo tay nhuốm đầy máu, hại chết ta và con của ta.

Vào một đêm, ta bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.

“Song Song, sao vậy?”

Ta không thể chịu đựng được nữa, giọng nói run rẩy ôm lấy bụng:"Vương gia, hài nhi của ta có thể bình an chào đời không?"

Trong đêm tối, ta như nhìn thấy được tia hy vọng trong ánh mắt của Lý Mạo:" Con của chúng ta đương nhiên sẽ được bình an."

Chàng ôm ta từ phía sau, âm thanh nhỏ nhẹ an ủi rằng: "Song Song, nàng tin ta, nàng và con đều sẽ không có chuyện gì đâu."

Những giọt nước mắt ta cố kìm nén bao lâu nay cuối cùng cũng được bật ra: “Nhưng lúc đó chàng cũng nói những lời này với Quý phi nương nương mà."

Chàng sửng sốt và hỏi: “Nàng đã nói gì với nàng ta? "

“Chàng… Chàng và con của nàng ta…”

“Con? Song Song, nàng ta nói gì nàng cũng tin ư?”

“Song Song, ta từng nói, trên thế giới này trừ ta ra, ai cũng sẽ lừa dối nàng… Nàng nghe cho rõ, ta và nàng ta không phải là vợ chồng thực sự.”

“Song Song, nàng chính là cả cuộc đời của Lý Mạo ta, là nữ nhân duy nhất của Lý Mạo ta…”

Lời nói của Lý Mạo chất chứa sự thành khẩn, không hề vô cảm như trước đây, ta lắng nghe một cách hoang mang, nhất thời không biết được rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.

Hơi thở của ta có chút dồn dập, nhưng quả thật đã được an ủi được một phần: "Là thần thiếp đã nghĩ nhiều, vương gia nghỉ ngơi sớm đi.”

Chàng bất lực thở dài, dịu dàng ôm vào eo ta:"Ngày tháng còn dài, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ tin ta thôi."

Ta nằm xuống trong sự sụp đổ, tim đập loạn xạ, sợ hãi không thể giải thích được và chờ đợi ngày đó đến.

Lại 6 tháng nữa trôi qua, đứa nhỏ trong bụng ta vẫn chưa có động tĩnh, có thể là hoàng thượng nhìn Lý Mạo thấy chướng mắt, trực tiếp giam cầm chàng, đưa cả Thọ vương phủ đến Huệ lăng.

Vào đêm trước khi đến Huệ lăng, hoàng thượng đã chuẩn tấu cho ta về nhà từ biệt với phụ thân.

Sau cuộc nổi loạn của hoàng hậu Vi năm Vân Nguyên, Vi gia đã suy yếu đi rất nhiều.

Ta gửi xe ngựa của Thọ vương phủ trở về Vi phủ đang ngắc ngoải thay thế quyền lực, nhìn thấy phụ thân, người đang tính kế để dành lại cuộc sống, nhất thời cảm động vô cùng.

Gần một năm không gặp, màu bạc của hai bên tóc mai của người đã dài thêm vài phần.

"Song Song, con một đi sẽ đi 3 năm 5 năm, phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Giọng của phụ thân giống như thanh kiếm đâm vào người ông, nặng nề đâm vào người ta.

Ta trầm lặng hồi lâu, hỏi: "Phụ thân, người cho rằng Lý Mạo là người như thế nào?"

Phụ thân nhìn ra được nội tâm của ta đang dao động, chậm rãi nói:"Song Song con phải nhớ, người của hoàng tộc không có tình cảm, chỉ có lợi ích."

Ta nhìn thoáng qua trên bàn của ông ấy có rất nhiều thư từ, có chút nghi ngờ, gia đình ta đã sụp đổ, phụ thân ta ở trong triều giống như người vô hình, ai mà có thể thường xuyên gửi thư như vậy.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của ta, phụ thân thở dài, đem đống thứ đó dẹp sang một bên nói: “Là một tên tiểu tử nghịch ngợm bày ra thôi, đừng quá để ý."

Phụ thân lộ ra nụ cười mệt mỏi, vẫy tay: “Đêm đã khuya rồi, Song Song còn đang mang thai, quay về sớm đi."

Nghe ông ấy nói như vậy ta bèn không để ý nữa: "Cha ở Trường An cũng phải chú ý sức khỏe."

Ông ấy tiễn ta ra cổng.

Dặn dò rằng: "Song Song, bất luận bất cứ khi nào chỉ có tiếp tục sống mới có hi vọng."

- Còn nữa -