Mao Thân trúng tên như bị ấn nút tạm dừng, hóa đá khoảng hai giây, trước mắt bao người, cậu ta xoay người, cúi đầu, chậm rì rì đi về bên cạnh Trương Nhi Thả.

Thẹn thùng ngước mặt, Mao Thân hồi hộp như học sinh trung học lần đầu tỏ tình, “Xin lỗi, đáng ra em không nên chạy trốn, em đã hiểu ra rồi, trên đời này, em yêu anh nhất, trước đây em thô lỗ với anh như vậy là do em không hiểu rõ trái tim của mình. Hãy cho em một cơ hội để sửa sai, để em yêu anh thật tốt, chúng ta… Cưới nhau đi anh!”

Mọi người: “……”

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Mao Thân nói nhiều như vậy.

Ngay sau đó, một đương sự khác là Trương Nhi Thả đáp lời cậu: “Không phải là không thể, cậu là con dâu do ba tôi chỉ định, nếu đã như vậy, tôi nên lấy cậu làm vợ. Tuy nhiên, cậu có thể hiếu thảo với ba mẹ chồng không? Tôi tìm con dâu chẳng mong gì khác, chỉ cần có thể chăm sóc người cha già đã ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi khôn lớn là được”

Người cha già Nhan Hành Thạc mỉm cười nhìn hai người họ thương lượng, hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch.

Bây giờ trong mắt trong tim Mao Thân đều là Trương Nhi Thả, không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Không thành vấn đề! Ba anh chính là ba em, từ nay về sau, em và anh cùng nhau hiếu kính ông ấy!”

Du Luân: “……”

Từ Tử Nguyên: “……”

Nhan Hành Thạc bảo Mao Thân thu hồi Man Spider, may là Man Spider không thể thu hồi, nó có ý thức riêng, chỉ nghe lời chủ nhân một cách có chọn lọc.

Không thu hồi được, Nhan Hành Thạc bỏ qua, anh nhìn thoáng qua ngục giam ở đằng xa, sau đó chỉ vào: “Đó chính là phòng tân hôn tôi chuẩn bị cho hai người, qua kết hôn đi.”

Mao Thân và Trương Nhi Thả: “Cảm ơn ba!”

Sau đó hai người họ tay trong tay nhau dung dăng dung dẻ đi vào ngục giam.

Trước mắt tối sầm, Từ Tử Nguyên nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ anh không muốn dùng món quà đó, nhưng nếu không dùng, hai người đồng đội của anh sẽ ở rể bên Khăn Quàng Đỏ mất.

—— Tỉnh táo lại đi!

Món quà này được thiết kế để đánh bại khống chế tâm trí, không dùng thì thôi, một khi dùng sẽ quét sạch toàn bộ chiến trường, mặc kể là kẻ thù hay là phe ta, miễn là bị điều khiển tâm trí, nó sẽ bị giải trừ hết. Trương Nhi Thả bị khống chế nên không nhận ra, nhưng Nhan Hành Thạc lại có cảm giác kỳ lạ, như thể một phần não của mình trống rỗng vậy.

Vừa nghĩ vậy, anh nhìn về phía chiếc nhẫn, trùng hợp thấy những chữ này, lại nhìn về phía Trương Nhi Thả, sắc mặt cậu ta đen như Bao Công, có thể thấy tác dụng của ‘Người con hiếu thảo’ đã biến mất.

Trương Nhi Thả và Mao Thân cứng đờ đứng tại chỗ, sau khi liếc nhau, bọn họ mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay đối phương, hai người tách ra nhanh như chớp, liên tục lui về phía sau vài bước, mãi đến khi cách nhau 5 mét mới quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây ra trò hề này.

Nhan, Hành, Thạc!

Có chết hai người họ cũng sẽ không quên cái tên này!

Là một người bị khống chế tâm trí hại, Du Luân bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với những gì hai người họ đã trải qua, sau đó, cậu đưa tay dùng ‘Không coi ai ra gì’.

Đúng như cậu đoán, ‘Không coi ai ra gì’ chính là không thể nhìn thấy con người nữa, nhưng thứ này chỉ chặn tầm nhìn, không chặn thính giác. Phong Hoằng – thành viên duy nhất của đội Bông Tuyết vẫn còn bị trói hét lên kinh hoàng, cả ba lập tức chạy đến bên cạnh anh, đồng thời mỗi người dùng một món quà.

—— Thế giới rộng lớn như vậy.

—— Trái tim ăn năn.

—— Món quà cảm ơn của chú Trương.

Nhóm Du Luân đã gặp ‘Thế giới rộng lớn như vậy’ ở cửa thứ nhất, đó là quà gặp mặt của Vương Hải Lượng, nhưng hắn chết quá sớm nên bọn họ hoàn toàn không biết thứ này có tác dụng gì. Sau khi nhìn thấy Trương Nhi Thả sử dụng, Du Luân nhận ra thứ này có thể cho người dùng dịch chuyển tức thời đến bên mục tiêu.

‘Trái tim ăn năn’ là Mao Thân, cậu nhóc gần như nghiến răng nghiến lợi dùng nó với Nhan Hành Thạc, Du Luân không có thời gian để ý Nhan Hành Thạc, cậu dùng món quà cuối cùng của mình, ‘Truyền thuyết sói đói’.

‘Truyền thuyết sói đói’ sẽ triệu hồi một con sói đói và ăn tất cả những gì nó nhìn thấy. ‘Quà cảm ơn của chú Trương’ thì triệu hồi một con chó còn cao hơn sói đói, con này trông dữ tợn hơn cả chó ngao Tây Tạng. Du Luân đang bận chỉ huy sói đói đối phó với con chó đó, con chó này rất thông minh, nó không hề quan tâm đến con sói đói mà chỉ tấn công chủ nhân của con sói đói là Du Luân, giống như nó biết đạo lý bắt giặt phải bắt vua trước, sói đói không địch lại chó dữ, Du Luân bị rượt chạy như điên.

Trong quá trình bị rượt đuổi, cậu còn học được cách leo núi, nhảy lên cái bàn, sau đó leo lên cổng vòm hoa trong đám cưới và chờ đợi con chó dữ đến, cậu nắm lấy đôi cánh của hình nộm thiên thần cách vòm hoa không xa, thả mình bay trên không một giây nhờ sự đàn hồi của mô hình bơm hơi.

Một giây sau, cậu ngã dập mặt.

……

Du Luân muốn hỏng mất, Miêu Thắng Nam đang cố gắng chiến đấu với Man Spider, Triệu Tòng Huy đang tích cực tự cứu mình, chỉ có Nhan Hành Thạc là rảnh rỗi, thế mà anh ta vẫn không giúp mình!

“Anh ngốc ở đấy làm gì, giúp tôi với!”

Lúc này Du Luân tình cờ chạy ngang qua anh, Nhan Hành Thạc liếc nhìn Du Luân, thấp giọng nói: “Ơ.”

“Một kẻ tội đồ như tôi, sao có thể giúp cậu được.”

Du Luân: “…… Anh nói gì cơ?”

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu phanh gấp, lại quành về bên cạnh Nhan Hành Thạc, người sau thở dài, “Tôi thật hối hận, loại người như tôi vốn không xứng sống trên đời. Nào, nhường đường một chút, tôi muốn đi tự sát.”

Du Luân: “…………”

Nhan Hành Thạc nói được làm được, anh nhìn quanh rồi nhặt một chiếc bình pha lê trên bàn, trong bình có hai bông hồng champagne*. Anh đổ hoa và nước ra, ném mạnh bình xuống đất và nhặt một mảnh vỡ thủy tinh lên.

Bông hồng champagne*: 

Nhan Hành Thạc nở một nụ cười thanh thản với Du Luân, nói: “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi đã bí mật nhớ kỹ tên, số điện thoại, số chứng minh thư / thẻ căn cước của cậu trong khi cậu không chú ý. Xin lỗi, tôi không nên làm như vậy, để chuộc tội, tôi quyết định chết ngay bây giờ, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Du Luân loạn tùng phèo.

Nhìn thấy mảnh vỡ sắp đâm vào cổ Nhan Hành Thạc, cậu vội vàng chộp lấy nó, nhưng sức lực của Nhan Hành Thạc rất lớn, bây giờ anh ta chỉ muốn chết nên không chịu buông tay. Du Luân quýnh lên, dùng kỹ năng leo núi vừa học được, bước lên bàn bên cạnh, cả người ngã vào người Nhan Hành Thạc.

Hai chân ôm chặt lấy eo Nhan Hành Thạc, một tay bóp cổ anh, tay kia điên cuồng giành mảnh vỡ thủy tinh. Nhan Hành Thạc cõng cậu, kiên quyết hét lên: “Đừng cố ngăn cản tôi, tôi muốn tìm sự bình yên cuối cùng trong lòng mình!”

“Yên bình cái đầu anh ấy! Anh tỉnh táo lại một chút đi!”

Người đứng đầu và người đứng thứ hai của đội Khăn Quàng Đỏ dây dưa với nhau, chó dữ dây dưa với sói đói. Ban đầu sói đói hoàn toàn không đánh lại chó dữ, nhưng suốt cuộc đấu nó luôn trộm ăn vài thứ, răng rắc răng rắc, gặm bảy tám cái bàn.

Càng ăn nhiều, sói đói sẽ càng mạnh, lúc này nó vẫn có thể bảo vệ Du Luân và những người khác trong chốc lát.

Đội Bông Tuyết vẫn ‘Không coi ai ra gì’, không chỉ có Khăn Quàng Đỏ, mà ngay cả NPC bọn họ cũng không nhìn thấy. Đây không phải là khống chế tâm trí nên cho dù Từ Tử Nguyên vẫn còn một món quà ‘Tỉnh táo lại đi’ thì cũng không thể giải trừ được. Nếu không tìm thấy NPC, nhiệm vụ của họ sẽ không thể hoàn thành, bây giờ chỉ còn hai cách là đợi cho đến khi ‘Không coi ai ra gì’ mất hiệu lực, hoặc là giết Du Luân ngay bây giờ.

Người bị giết, đương nhiên món quà cũng sẽ được giải trừ theo.

Nhưng đội Bông Tuyết lại do dự.

Bọn họ rất may mắn, vượt qua cửa thứ nhất rồi vào khu vực chờ mà chưa chết lần nào. Nhưng khu vực chờ dạy cách làm người, sau khi trải qua những việc như mắc mưu bị lừa, xa lánh bắt nạt, cướp rương báu ở trong rừng, bọn họ đã không còn dễ dàng tin tưởng người khác nữa rồi, nhưng ra tay giết người, bọn họ vẫn không làm được.

Ngay cả Trương Nhi Thả trông hung dữ và tàn nhẫn nhất, cũng không thể thực sự lấy đi mạng sống của một người.

Trong khi họ vẫn còn do dự, một người cuối cùng cũng thoát khỏi tơ nhện đã hạ quyết tâm.

Trong trận chiến không phải mi ngủm thì là tao tèo này, chỉ có người chiến thắng mới nhận được tất cả, còn người thua cuộc thì chẳng nhận được gì hết. Đội Khăn Quàng Đỏ đã sử dụng hết quà rồi, nếu thất bại như thế này, bọn họ sẽ chết, sau khi trở về sẽ mất trắng, đến lúc đó phải đi vào rừng tìm rương báu, mà tìm chính là mấy tháng, thậm chí là mấy năm, trong lúc ấy còn phải kiếm điểm để sinh tồn. Chờ đến khi vào cửa một lần nữa, tâm lý của họ đã trải qua những thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Triệu Tòng Huy không hề muốn mọi người trải qua loại thay đổi này, trưởng thành một cách tàn nhẫn, vậy thì không bằng đừng trưởng thành.

Cậu ta biết những người còn lại trong đội sẽ không đồng ý cách làm của mình, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, cậu ta chỉ có thể tàn nhẫn một lần.

Lặng lẽ đi vòng ra phía sau đội Bông Tuyết, cậu ta im lặng nâng vũ khí lên và đập nó vào sau đầu của một thành viên đội Bông Tuyết.

“Đang! ~~~”

Âm thanh kim loại cực lớn kèm theo âm cuối thật dài vang vọng trong lòng tất cả mọi người trong khán trường, ngay cả Nhan Hành Thạc đang trầm mê tự sát cũng dừng lại một giây khi nghe thấy âm thanh này. Lại nhìn Mao Thân bị đánh lén, hai mắt đăm đăm, dường như hồn cũng bị cồng chiêng gõ ra khỏi cơ thể.

Từ Tử Nguyên run rẩy đỡ cậu ta: “Mao…… Mao mao, em không sao chứ?”

Mao Thân chậm rãi nhìn về phía anh, trợn trắng mắt, hôn mê.

Từ Tử Nguyên: “…………” 

- -----oOo------