Sau khi đánh lén xong, Triệu Tòng Huy liền ném cái cồng chiêng ra xa, bỏ chạy.

Ở góc Tây Bắc của hội trường có rất nhiều nhạc cụ, ban đầu được dùng để mời các ban nhạc chuyên nghiệp và người thân bạn bè của cô dâu và chú rể lên biểu diễn. Để phù hợp với tài năng âm nhạc của những vị khách khác nhau, họ đã chuẩn bị vô số nhạc cụ, bao gồm piano, guitar, đàn nhị, trống Jazz và cồng chiêng.

Triệu Tòng Huy không ngờ cái cồng chiêng này lại dùng tốt như vậy, và cậu ta càng không ngờ rằng cái đầu của Mao Thân còn tốt hơn cả cồng chiêng.

……

Trương Nhi Thả tức muốn hộc máu đi bắt hắn, nhưng hắn đang “Không coi ai ra gì”, hơn nữa IQ cũng không đủ dùng, Triệu Tòng Huy ném cồng chiêng vào một hướng ngẫu nhiên, Trương Nhi Thả theo sát cũng hùng hổ chạy theo.

Hoàn toàn không nghĩ tới việc đó có thể là kế điệu hổ ly sơn của địch.

Quá ngây ngô, ngây thơ đến mức Triệu Tòng Huy cũng không đành lòng bắt nạt hắn nữa ——

Đó là không thể nào.

……

Triệu Tòng Huy đã ném cồng chiêng, trong tay còn một cây đàn nhị, thứ này làm bằng gỗ và không nặng, Triệu Tòng Huy không biết cái này có thể đánh gục người khác không, nhưng cậu ta phải thử một lần.

“Rắc, rắc!”

Sau khi bắt chước hành động của mấy bọn côn đồ trước khi ra tay trong phim, Triệu Tòng Huy bẻ khớp tay, cậu cầm đàn nhị, vụt qua!

“Đánh hắn làm gì! Đi tìm hung thủ đi! Mẹ nó anh là họ hàng của chó hả, mau nhả ra!”

Du Luân đột nhiên hét lên làm bốn người sợ hãi, Từ Tử Nguyên ôm Mao Thân, vẫn không ngừng gọi hồn, Phong Hoằng đứng bên cạnh nghe Du Luân nói vậy tưởng có người đánh lén, lập tức quay đầu cảnh giác. Người thực sự sẽ bị đánh lén cũng quay đầu lại, nhưng hắn thận trọng hơn, nâng một chiếc ghế bên cạnh lên và tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hắn không nhìn thấy trước mặt có một người đang đứng, tim Triệu Tòng Huy muốn nhảy lên tận cổ họng, cây đàn nhị trong tay cầm cũng không được mà hạ xuống cũng không xong. Du Luân lại lao vào cuộc chiến ngăn Nhan Hành Thạc tự sát, sau khi nghĩ lại, Triệu Tòng Huy cảm thấy Du Luân nói đúng nên thận trọng lùi lại một bước.

Trùng hợp thế nào, cậu ta giẫm phải một mảnh giấy màu nhỏ, âm thanh đó lập tức khiến Trương Nhi Thả chú ý, hắn bất chấp tất cả, đập ghế về phía trước.

Triệu Công Huy sợ tới mức hồn vía lên mây, vô thức ném chiếc đàn nhị ra xa, ‘rầm’ một tiếng, Trương Nhi Thả híp mắt, lại mặc kệ nơi này, chạy đến chỗ đàn nhị rơi xuống!

Triệu Tòng Huy: “……” Sao có cảm giác như chọc chó thế này.

Dẫn dắt Trương Nhi Thả rời đi, Triệu Tòng Huy vội vàng chạy về phía Đoạn Trì Khinh, Từ Tử Nguyên và Phong Hoằng thầm nói không tốt, cũng theo tiếng chạy tới.

Trong mắt Từ Tử Nguyên xẹt qua một tia tàn khốc, quyết không để đối phương thắng trước!

Anh vừa bấm vào nhẫn, vừa nói với người mình không nhìn thấy: “Bỏ đi, nếu so về quà thì mấy người hoàn toàn không phải là đối thủ.”

Triệu Tòng Huy chỉ còn cách Đoạn Trì Khinh vài bước, khi nhìn thấy một hàng chữ xuất hiện trên nhẫn, cậu ta giật thót cả tim.

—— Bệnh nguy kịch.

Triệu Tòng Huy vừa nãy còn chạy như bay, trong nháy mắt không nhấc chân nổi. Cơ thể quá nặng, tay chân cứng đờ, không thể bước đi được, trời quơi, ánh sáng chói lòa trước mặt, là cánh cổng thiên đường đang rộng mở với mình ư?

……

Đồng đội bị tấn công, cả đội đều có thể nhìn thấy, Du Luân thấy chữ ‘Bệnh nguy kịch’ lóe lên, nhưng cậu lại không có cảm giác gì, hiểu ra đây là một món quà tấn công cá nhân, lòng cậu nóng như lửa đốt.

Tên của món quà này nhìn thế nào cũng thấy không ổn, nó sẽ không gi3t ch3t Triệu Tòng Huy thật đấy chứ!

Dưới tình thế cấp bách, Du Luân không giành mảnh vỡ thủy tinh với Nhan Hành Thạc nữa mà nắm lấy cổ tay đối phương, dùng ngón tay của đối phương nhấn vào nhẫn.

Du Luân không nhìn thấy giao diện nhẫn của Nhan Hành Thạc, chỉ có thể dựa vào trí nhớ và trực giác của mình, dù sao Nhan Hành Thạc chỉ còn thừa một món quà nên chắc sẽ không nhấn nhầm những thứ khác đâu.

Mặc kệ món quà kia có ích gì, đành coi ngựa chết thành ngựa sống để cứu thôi!

—— Người một nhà phải ngay ngắn.

Nhìn thấy dòng chữ này xuất hiện trên nhẫn của mình, Du Luân sững sờ một giây.

Chỉ khi đội Bông Tuyết sử dụng quà thì cậu mới có thể nhìn thấy tên của món quà, sao bây giờ cùng đội dùng vẫn có thể thấy được vậy?

Hơn nữa màu sắc của viên đá quý đã thay đổi, không phải là màu đỏ, mà là màu vàng.

Màu vàng…… Hình như nghĩa là đã được bảo vệ?

Đầu óc đột nhiên quay cuồng, Du Luân lắc đầu, trong người có chút khó chịu, vừa mới cảm thấy kỳ quái thì người dưới thân đã nói: “Cậu có thể tự đi xuống không?”

Du Luân đang cưỡi trên người Nhan Hành Thạc: “……”

Cậu ngạc nhiên nhảy xuống và chạy đến trước mặt Nhan Hành Thạc: “Anh khỏe lại rồi hả?!”

“Ừm.”

Sau khi trả lời, Nhan Hành Thạc không nhìn cậu nữa mà lao về phía Từ Tử Nguyên ở xa, anh nắm tay trái của đối phương, quét chân đá đội trưởng Từ ngã lăn xuống đất, Từ Tử Nguyên quỳ gối, Nhan Hành Thạc siết chặt hai tay đối phương. Du Luân sững sờ một lúc, lập tức hiểu ý định của Nhan Hành Thạc, Phong Hoằng muốn giúp Từ Tử Nguyên, Du Luân thừa dịp hắn không thể nhìn thấy, bí mật duỗi chân, cho hắn ngã chổng mông.

Lúc đó, Triệu Tòng Huy ở bên kia lại bò lên.

‘Người một nhà phải ngay ngắn’ có thể chia sẻ tổn thương và sự khống chế cho cả đội. Món quà tấn công vốn mang tính hủy diệt với một người, sau khi chia sẻ cho bốn người cũng không còn bao nhiêu uy lực, ví dụ như bây giờ, nó chỉ khiến Du Luân cảm giác hơi choáng váng và không thoải mái mà thôi.

Mặc dù Trương Nhi Thả không nhìn thấy những người khác nhưng hắn có thể thấy đồng đội của mình đều đang quỳ gối, hơn nữa có vẻ không thể đứng dậy được. Hắn vội vã đến cứu, dây leo hoa hồng yên lặng bấy lâu trên mặt đất lặng lẽ vươn lên, tóm lấy hai chân của hắn, nhanh chóng bò lên người rồi trói chặt hắn.

Ở đằng xa, Miêu Thắng Nam thở hổn hển chống xiên sắt, Man Spider đã biến mất.

Man Spider chỉ có thể tồn tại trong hai mươi phút, hiện tại đã qua hai mươi phút nên nó cũng biến mất, về phần tại sao ‘Một biển hoa hồng’ không biến mất, là do Miêu Thắng Nam đã sử dụng ‘Quy luật thời gian’.

‘Quy luật thời gian’, nhân đôi thời hạn của bất kỳ món quà nào.

Một người ngất xỉu, hai người bị giám sát, người còn lại bị trói, cuối cùng đội Bông Tuyết cũng lên bảng đếm số hết. Triệu Tòng Huy không phụ sự mong đợi của mọi người đi đến chỗ Đoạn Trì Khinh, cậu ta thở không ra hơi, lời lẽ chính đáng tuyên bố: “Cô chính là hung thủ!”

Một.

Hai.

Ba.

Ba giây trôi qua, cả khán phòng đều im lặng, Đoạn Trì Khinh chớp mắt, rất tự nhiên lắc đầu: “Ngài thám tử, có phải ngài nhầm rồi không, tôi không phải hung thủ.”

Sau khi coi nói xong, nhẫn vẫn không hề có phản ứng.

Triệu Tòng Huy: “……” Ủa alo?

Nhầm? Vậy nãy giờ bọn họ đấm nhau túi bụi là vì cái gì!

Những người khác cũng không ngờ kết quả lại thế này, theo lý nếu tìm được hung thủ, chiếc nhẫn sẽ chúc mừng bọn họ vượt cửa, nhưng bây giờ lại chẳng có phản ứng nào, chẳng lẽ, bọn họ nhầm thật rồi?

Miêu Thắng Nam chạy đến, mất mát nhìn Du Luân và Nhan Hành Thạc: “Chúng ta phải làm gì bây giờ ạ?”

Nhan Hành Thạc cau mày, “Trói những người này lại trước đã, ném vào ngục giam.”

Miêu Thắng Nam đồng ý, trói đội Bông Tuyết lại rồi dùng dây leo đưa vào ngục giam, đồng thời, còn vươn một cành mới, đóng cửa ngục lại.

Có vết xe đổ nên Miêu Thắng Nam cũng cẩn thận hơn, cô nhóc trói cả bốn người họ từ đầu đến cuối, chỉ để lại lỗ mũi để thở.

Đội Bông Tuyết: “…… Ưm ưm ưm!”

Không ai để ý tới bọn họ, Nhan Hành Thạc đứng dậy đi đến trước mặt Đoạn Trì Khinh, “Cô chính là hung thủ.”

Đoạn Trì Khinh lộ vẻ khó hiểu: “Nhưng tôi thật sự không phải mà.”

“Chính là cô.”

“Không phải tôi.”

Những người khác: “……”

Nhan Hành Thạc chắc chắn cô ta là hung thủ, còn Đoạn Trì Khinh thì đinh ninh rằng mình không phải. Nhan Hành Thạc nói ra phỏng đoán của mình, Đoạn Trì Khinh lại cười nói trí tưởng tượng của anh thật phong phú, sau đó hỏi anh, nếu cô ta thật sự giả nam giống như Nhan Hành Thạc đoán, vậy sao nhiều năm như thế vẫn không ai nhận ra, mà cô ta là một người bình thường, vì sao phải giả làm anh mình.

Hai người này anh một câu tôi một câu, khi thấy cuộc nói chuyện sắp phát triển theo chiều hướng tranh luận, Du Luân sợ nếu chậm trễ thời gian, ‘Một biển hoa hồng’ sẽ mất hiệu lực, cậu chạy đến một bên, kéo một người lại đây.

Kha Liêm Nhâm không hiểu sao bị đẩy đến trước mặt Đoạn Trì Khinh, Đoạn Trì Khinh nhìn hắn, vẻ mặt như thường.

Vừa rồi Kha Liêm Nhâm trốn trong góc, cho dù bên ngoài có động tĩnh lớn như thế nào, anh cũng không quan tâm. Lúc này cũng không biết tại sao mọi người lại vây quanh Đoạn Trì Khinh, anh bất lực quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nửa khẩn cầu nửa đe dọa của Du Luân, anh im lặng.

Quay đầu lại, mím môi, một lúc sau mới nói theo lời dặn dò của Du Luân, trầm giọng nói: “Anh chưa từng nói với em. Thật ra anh… Chưa bao giờ phản bội em.”

Du Luân nín thở, không dời mắt nhìn chằm chằm Đoạn Trì Khinh, tận mắt nhìn thấy sắc mặt cô ta lạnh đi từng chút một

Chứng thực suy đoán trong lòng, Du Luân kích động vô cùng, “Vẻ mặt của cô thay đổi! Không sai, chính là cô!!!”

Đoạn Trì Khinh kinh ngạc nhìn Du Luân, sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt cô ta lập tức trở nên siêu khó coi, cô ta khẽ cười một tiếng, âm trầm nói: “Anh lại gạt tôi.”

Bốn từ vô cùng đơn giản bị Đoạn Trì Khinh nói ra cảm giác chết chóc, Nhan Hành Thạc thấy cảm xúc của cô ta không ổn, lập tức kéo Kha Liêm Nhâm lại, suýt nữa Đoạn Trì Khinh đã vồ tới.

Cô ta bị người phía sau ngăn lại, vẻ mặt vặn vẹo: “Anh còn dám nói là chưa từng phản bội tôi! Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ngủ với gã rồi! Tôi bên anh hai năm, anh cũng chưa từng chạm vào tôi, tôi mới vừa đi có hai tháng, anh đã ngủ với gã ta, tại sao chứ, chỉ vì mông của gã cong hơn tôi hả?! “

Người người còn lại: “……”

Kính mời quý vị khán giả đến với phần tiếp theo 《 Sự quyến rũ của người vợ 》, 《 B0 mong rù quến 》.

- -----oOo------