Chữ trên hướng dẫn sử dụng rất nhỏ, chiếm cả trang giấy. Kiểu sắp chữ quen thuộc này làm Du Luân nhớ đến hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc ở thế giới thực.

Có rất nhiều nội dung, tổng hợp lại thì chỉ có vài thông tin hữu ích.

Đầu tiên, đá năng lượng ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ, sẽ phản chiếu ra nhiều màu sắc khác nhau dưới các nguồn sáng khác nhau. Đá năng lượng chưa gia công là hàng cấm, vật nguy hiểm, tư nhấn cấm sử dụng và mua bán.

Thứ hai, đá năng lượng đã gia công có rất nhiều công dụng, hầu hết các công trình lớn sẽ sử dụng một khối đá năng lượng nhỏ làm nền tảng để nguồn cung cấp năng lượng cho toàn bộ tòa nhà có thể theo kịp, ngoài ra còn có rất nhiều sản phẩm công nghệ, vật tư quân sự và ngành công nghiệp giải trí đều cần đá năng lượng để làm nguyên vật liệu.

Thứ ba, đá năng lượng có thể sử dụng nhiều lần và có thể bổ sung lại sau khi sử dụng hết năng lượng, đây là loại quặng năng lượng có giá trị sử dụng cao nhất mà con người phát hiện được cho đến nay.

Đứng ở đường hầm quen thuộc, thật lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.

Mọi người đều biết chữ, đương nhiên có thể nhìn những gì được viết trên đó, nhưng chính vì thấy rõ nên bọn họ mới không thể nói lời nào.

Chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đột nhiên một giọng nói nhỏ vang lên.

Miêu Thắng Nam: “Thứ trên tay chúng ta… Chính là đá năng lượng?”

Triệu Tòng Huy: “Cho đến nay, mới chỉ là giá trị sử dụng cao nhất con người phát hiện ra… Sống mấy cái mùa xuân xanh rồi, mà em chưa bao giờ nghe nói gì về một thứ như viên đá năng lượng này cả á. Lạy Chúa trên cao, chẳng lẽ chúng ta du hành đến tương lai rồi?!”

Khổng Duy Cần: “Con người, là chỉ chúng ta sao? Hay là giống loài khác cũng được gọi là con người?”

Tịch Viễn nhìn mảnh giấy kia, mỉm cười đầy khó hiểu: “Người ngoài hành tinh, người đến từ tương lai, thú vị đấy.”

Du Luân nhìn đồng đội rồi nhìn chiếc nhẫn trên tay, cậu cau mày, lại ngẩng đầu lên nhìn Nhan Hành Thạc.

Người sau vẫn luôn im lặng, nhận ra ánh nhìn của Du Luân, anh ngước mắt, dùng ánh mắt hỏi cậu làm sao vậy.

Du Luân: “Anh nghĩ đây là gì?”

Cậu hỏi rất nghiêm túc, những người khác cũng nhìn sang. Khi tình hình rối ren không biết phải làm sao, mọi người đều có thói quen nhờ Nhan Hành Thạc giúp đỡ. Nhưng lần này, bị mọi người nhìn chằm chằm một lúc lâu, Nhan Hành Thạc vẫn chưa nói ra lý do.

Anh chậm rãi cất lời: “Tôi cũng không rõ nữa. Mọi người nói xem, nếu chiếc nhẫn của chúng ta là một viên đá năng lượng, vậy tại sao nó lại không tỏa sáng dưới ánh Mặt Trời. Nếu như đá năng lượng là thứ gì đó giam cầm chúng ta, thế sao Vương Miện lại thiết kế một cánh cửa như vậy, nó cần phải nói cho chúng ta biết chuyện như này sao? Ngoài ra, dùng đá năng lượng giam giữ chúng ta, bắt chúng ta vượt cửa, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Năm người còn lại: “…………”

Nếu trả lời được thì chúng tôi có cần ngước mắt trong mong lời giải thích của anh à?

Niềm vui khi vượt cửa đã bị pha loãng bởi tờ hướng dẫn này, đứng đây cũng chẳng làm được gì. Du Luân an ủi mọi người, trước tiên đi đến khu vực chờ của cửa này đã, mọi người không ngủ gần một ngày một đêm rồi, tất cả đều mệt lả.

“Vực dậy tinh thần đi nào, sau khi đi ra ngoài, đội trưởng sẽ mời ngươi ăn một bữa thịnh soạn nhé.”

Khoảng khắc bước ra khỏi cửa, cơ thể mọi người đều trở lại trạng thái trước khi tiến vào cửa, vết thương trên vai Tịch Viễn đã biến mất, bụng mọi người cũng xẹp lép.

Nhắc tới ăn, tâm trạng mọi người đều vui vẻ lên một chút, trong đó Miêu Thắng Nam là hứng khởi nhất.

“Chúng ta nên ăn cái gì đây ạ, em muốn ăn lẩu quá, còn cả gà hầm nấm và khoai tây hầm cà tím nữa! Em muốn ăn lắm luôn, ba em làm món khoai tây hầm cà tím là ngon nhất á. Nhớ ba quá đi, lúc trước khi nhìn thấy bức tranh của ba, nước miếng em đã muốn tuôn ào ào rồi.”

Những người khác: “……”

Không hổ là con gái rượu của ba.

Khổng Duy Cần nhìn Miêu Thắng Nam đầy yêu thương, cũng không khỏi rơi vào hồi ức, “Tay nghề của sư phụ thật sự không có chỗ nào để chê, anh có thể ăn tận hai cái giò heo kho Đông Pha ông ấy làm! Mềm không xương, béo nhưng không ngấy, hương thơm có thể khiến người ta nuốt cả lưỡi. Chỉ tiếc là mấy năm nay ông ấy thích dưỡng sinh, ăn uống thanh đạm, không dầu muối, không đường…”

Nói đến đây, Khổng Duy Cần và Miêu Thắng Nam cùng thở dài, sau đó quay đầu, đồng thanh xin Du Luân: “Đội trưởng, bọn em muốn ăn thịt!”

Du Luân: “……”

Những người khác: “……” 

Ăn cái gì cũng không phải do Du Luân quyết định mà phải xem bên ngoài có gì. Khu vực chờ ở cửa thứ nhất là cánh đồng hoang vu, cửa thứ hai là làng đô thị, nếu lần này khu vực chờ còn thăng cấp, vậy nguyện vọng được ăn thịt hẳn cũng rất dễ thực hiện.

Bước ra khỏi đường hầm, mọi người đã quen với phong cảnh khác nhau. Đứng ở cửa đường hầm, Triệu Tòng Huy bình tĩnh gật đầu, “Cũng phải, đã là cửa thứ ba rồi, cũng nên để chúng ta về lại xã hội bình thường mới đúng chứ.”

Trước mắt là từng dãy nhà bình thường, bọn họ đứng ở giữa đường cái nhưng trên đường lại không có xe, bên trái có một dãy nhà trọ, bên phải cũng có một dãy nhà trọ, phòng ở không khác nhau lắm, có vài người đang đi lại trên phố, nhưng bọn họ chỉ là người vượt cửa bình thường chứ không phải là bán hàng hay đa cấp.

Nơi này giống hệt với khu dân cư có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thế giới thực, nhưng nhóm Du Luân lại không có cảm giác thân thiết khi trở về nhà. Sau một hồi im lặng, mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tiểu khu này chính là nơi bọn họ ở.

Mới vừa đi một bước, Khổng Duy Cần đột nhiên thốt lên một tiếng.

Mọi người nhìn sang, người sau tự mình sờ sờ lên xuống, sau đó lại kiểm tra nhẫn, mờ mịt ngẩng đầu lên, nói: “Hướng dẫn sử dụng biến mất rồi.”

Nghe vậy, Tịch Viễn liếc nhìn về phía sau, tuy rằng không còn nhìn thấy đường hầm, nhưng hắn biết nó vẫn ở nguyên chỗ đó.

Ánh mắt hắn hơi u ám, nói, “Khi rời khỏi cửa sẽ biến mất, xem ra thứ này không thể mang ra ngoài.”

Miêu Thắng Nam khẽ bật thốt một tiếng, “Vậy nếu chúng ta không xem mà đi ra ngoài trước thì sao?”

Du Luân: “Vậy thì em sẽ không thể nhìn thấy nó.”

Triệu Tòng Huy nghi hoặc: “Vì sao ạ?”

Rõ ràng đã đưa cho bọn họ rồi, vậy sao còn lấy lại. Khủng long chân chim tặng quà cậu ta có thể mang ra, thế sao hướng dẫn sử dụng lại không được?

Khổng Duy Cần có chút lo lắng, “Nếu trên đó có tin tức quan trọng mà chúng ta chưa xem…”

Nhan Hành Thạc: “Không sao, tôi đã nhớ kỹ rồi.”

“……”

Chỉ số IQ của tiến sĩ Nhan, đã gặp một lần là không thể quên được.

Nếu không, làm sao anh có thể niệm ra một đoạn dài về mối quan hệ giữa Công chúa và chồng mình vào phút cuối được chứ. Những gì anh đã thấy trong vòng một tuần, ngay cả một dấu chấm câu cũng có thể nhớ rõ ràng, một tuần sau mới dần quên đi. Khi quay lại, anh lấy một tờ giấy và viết lại hướng dẫn sử dụng.

Kẻ mạnh thực sự sẽ luôn giết người trong vô hình. Nhan Hành Thạc bình tĩnh đi phía trước, nhóm Du Luân sửng sốt một lúc rồi mới nhanh chóng đi theo sau.

Thôi vậy, ngược thì ngược, cũng đã quen rồi.

……

Nhà trọ vẫn phải đăng ký. Lần này, nhà trọ không còn là thùng container nữa mà là các loại phòng có thể lựa chọn. Cửa trước nhờ có Tịch Viễn, bây giờ toàn bộ đội Khăn Quàng Đỏ đều giàu sụ, không cần lo về vấn đề tiêu dùng. Bọn họ đặt hai phòng xép, mỗi căn có ba phòng và một phòng khách, Du Luân Nhan Hành Thạc Triệu Tòng Huy một căn, Tịch Viễn Miêu Thắng Nam Khổng Duy Cần một căn.

Thật ra Du Luân muốn mọi người ở cùng một chỗ, nhưng đáng tiếc, kiểu phòng lớn nhất ở đây là ba phòng ngủ.

Giải quyết xong chỗ ở, bọn họ lại phát hiện ra một điều khác với trước đây.

Nơi này có siêu thị!

Nó không phải là một siêu thị bình thường như nơi tụ tập của NPC, siêu thị ở đây niêm yết giá rõ ràng, chỉ con người mới có thể vào, nó bán mọi thứ, từ củi, gạo, dầu, muối, đến vũ khí và quần áo. Khi nhìn thấy siêu thị, Miêu Thắng Nam kích động rưng rưng, vọt vào với tốc độ bàn thờ, mua cho mình nguyên một bộ mỹ phẩm dưỡng da.

Đám đồng đội nam không thể hiểu nổi con gái: “……”

Giá cả ở đây rất phải chăng, mua một đống đồ cũng chỉ có mấy chục điểm Vinh Dự. Chớp mắt một cái, Miêu Thắng Nam đã lấy hết năm sáu chai lọ vại bình, Du Luân ở một bên đứng nhìn, muốn can thiệp cũng không được. Một tháng không bôi bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào, bây giờ Miêu Thắng Nam nhìn các kệ hàng hệt như nhìn thấy mẹ ruột. Năm đồng đội nam im lặng nhìn nhau, quyết định không làm phiền cô nhóc.

Để cô nhóc lại chiến đấu một mình ở khu chăm sóc dành cho phụ nữ, nhóm Du Luân cũng tản ra, tìm kiếm thứ mình cần.

Con trai thì mua đồ thực tế hơn nhiều, cơ bản đều là vật dụng hàng ngày và thức ăn. Chỉ là vài người sẽ có lối đi riêng —— đặc biệt là bạn học Triệu Tòng Huy, nửa xe đồ ăn vặt và nửa xe coca.

……

Kệ Coca vốn đã không lớn, mà hàng hóa lại còn rất ít. Triệu Tòng Huy vui vẻ hốt đồ, không hề nhận ra mình đã lấy gần hết kệ, còn một hộp cuối cùng, cậu ta vừa mới đưa tay ra, một người khác đã nhanh tay hơn cậu ta, ném thẳng lon Coca vào giỏ hàng của mình.

Triệu Tòng Huy cau mày nhìn sang, vốn cũng không định nói gì, nhưng vừa nhìn thấy, vẻ mặt cậu ta dần dần thay đổi.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Triệu Tòng Huy đột nhiên trở nên hưng phấn, cậu ta vỗ đùi, vui vẻ hét lên: “Đây không phải Nhan Nhi Thả sao, mọi người cũng vượt cửa rồi à? Nhanh quá vậy!”

Trương Nhi Thả: “…………”

Nhắc lại ba chữ Nhan Nhi Thả nữa xem, có tin ông đây lắc Coca của mày không!

- -----oOo------