Trong siêu thị không có nhiều người lắm, toàn bộ siêu thị tự động vận hành, thanh toán bằng cách quét nhẫn, nếu dám ăn trộm thì sẽ bị trừ thẳng còn một điểm, vì vậy tuy không có nhân viên nhưng rất trật tự.

Khi nghe thấy động tĩnh, nhóm Du Luân đã chạy đến, ngoại trừ Tịch Viễn và sư huynh Cần, những người còn lại đều sững sờ.

Sau đó bất giác cười toe toét.

Du Luân ngạc nhiên nhìn hắn: “Trùng hợp vậy?! Bây giờ mới qua bao lâu mà chúng ta lại gặp nhau rồi, sao chỉ có một mình cậu vậy, đội trưởng của cậu đâu?”

Trương Nhi Thả tùy ý trả lời: “Đang chờ tôi ở bên ngoài, mua sắm xong bọn tôi sẽ về.”

Nhìn Trương Nhi Thả, Tịch Viễn nhíu mày, hắn quay đầu hỏi Nhan Hành Thạc: “Người này là ai?”

“Đối thủ của bọn tôi ở cửa thứ hai, thành viên của đội Bông Tuyết, Trương Nhi Thả.”

Giọng nói của Nhan Hành Thạc tựa như giếng cổ không có gợn sóng, vừa nghe anh nói, da đầu Trương Nhi Thả đã căng chặt, hắn vô thức đứng thẳng, nhìn Nhan Hành Thạc với ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

“Hắn có thù oán với cậu à?” Tịch Viễn khó hiểu hỏi.

Nhan Hành Thạc nhướng mày, ăn ngay nói thật: “Không, bọn tôi đã từng là người một nhà.”

Trương Nhi Thả: “…………”

Hắn hối hận, lẽ ra hắn không nên nhìn thấy Triệu Tòng Huy rồi nhất thời hăng máu giành coca của đối phương. Kiểu đội như Khăn Quàng Đỏ này, có thể tránh được bao xa thì cứ tránh, đụng phải thì nhất định là nghiệt duyên!

Hắn muốn tính tiền rồi chuồn lẹ, từ nay về sau ‘nước sông không chạm nước giếng’ với Khăn Quàng Đỏ, đáng tiếc, Khăn Quàng Đỏ không nghe hắn, mà đội trưởng nhà hắn càng không nghe hắn.

Vừa nghe nhóm Từ Tử Nguyên đang ở bên ngoài, Du Luân liền chạy ra, Từ Tử Nguyên cũng không ngờ sẽ gặp lại Du Luân. Hai đội từng đánh nhau túi bụi lại gặp nhau, không còn quan hệ đối thủ cạnh tranh nên cũng hòa thuận hơn nhiều. Sau khi hỏi sơ qua về những gì đối phương đã trải qua, lại phát hiện dăm ba câu vốn không thể nói rõ được, trùng hợp mọi người cũng đang rảnh nên hai đội trưởng quyết định buổi tối cùng ngồi ăn cơm rồi ôn chuyện luôn.

Lúc họ ra khỏi đường hầm đã là 10 giờ sáng, nhóm Du Luân mua sắm xong thì đến một quán cơm qua loa dùng bữa. Tất cả mọi người đều đói và buồn ngủ, vì đã thống nhất với nhau là sẽ ăn một bữa lớn vào buổi tối, nên bữa ăn này cũng chắp vá, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.

Sau khi ăn xong, sáu người trở về chỗ ở đã đăng ký, cất đồ mới mua rồi từng người về phòng ngủ.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận 6 giờ tối, Du Luân đã mua một chiếc vòng tay điện tử trong siêu thị, chiếc vòng này có thể xem giờ và hoạt động như một chiếc đồng hồ báo thức. Cậu dậy đúng 6 giờ, đánh thức những người khác, đoàn người xuất phát, đến tiệm cơm Tây mà Từ Tử Nguyên đã nói.

Đội Bông tuyết đến đây sớm hơn Khăn Quàng Đỏ vài ngày, họ đã tìm hiểu toàn bộ khu sinh sống, diện tích khu sinh sống lần này nhỏ hơn hai lần trước rất nhiều, ngoại trừ hai dãy nhà trọ thì chỉ có một khu phố thương mại không có người, siêu thị và tiệm cơm đều ở nơi đó. Gọi món trong tiệm cơm cũng giống như đi mua sắm trong siêu thị, không thể thấy nhân viên, sau khi gọi món từ máy đặt món ở cửa thì sẽ dùng nhẫn thanh toán, sau đó vào tìm chỗ ngồi, khi món ăn đã chuẩn bị xong thì nhẫn sẽ sáng lên, lúc này đi ra lấy đồ ăn là được.

Có một siêu thị và ba quán ăn, món ăn buôn bán cũng khác nhau. Khi nhóm Du Luân đến, Từ Tử Nguyên và những người khác đã đợi sẵn, sau khi tiến vào, Du Luân đã hiểu tại sao Từ Tử Nguyên lại muốn ôn chuyện ở đây rồi.

Bởi vì nơi này có vách ngăn nên mỗi bàn đều ở trong hoàn cảnh nửa kín, nếu nói chuyện ở đây thì tính bảo mật sẽ tốt hơn.

Sau khi ngồi xuống, Du Luân nhìn về phía gương mặt mới của đội Bông Tuyết, “Cậu đây là…”

Có một thiếu niên đang ngồi bên cạnh Từ Tử Nguyên, diện mạo sạch sẽ, ngây ngô lại hồn nhiên. Điểm nổi bật nhất trên người cậu là đôi mắt đen trắng nhanh nhẹn, tựa như hai viên ngọc tuyệt đẹp.

Cưng chiều xoa đầu đồng đội nhà mình, Từ Tử Nguyên giới thiệu: “Bối Bối, thành viên thứ năm của đội Bông Tuyết bọn tôi, gia nhập ở cửa thứ hai.”

Bạn học Bối Bối có chút ngượng ngùng, gương mặt cậu nhóc xuất hiện hai vết đỏ ửng, không được tự nhiên né tránh tay Từ Tử Nguyên, sau đó mới khẽ mỉm cười với Du Luân, “Chào anh, em tên là Ốc Bối Bối.”

Du Luân cũng mỉm cười, đồng thời thầm nghĩ, còn đáng yêu và mềm ngọt hơn Miêu Thắng Nam nữa, quả nhiên, đáng yêu như vậy nhất định là bé trai.

……

Trao đổi qua lại, Du Luân cũng giới thiệu những người đội mình: “Đây là sư huynh của Miêu Miêu, Khổng Duy Cần, và đây là sugar dady của Khăn Quàng Đỏ, Tịch Viễn.”

Phát hiện mọi người đang nhìn mình, Tịch Viễn hờ hững nhướng mi, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người ở phía đối diện.

Bông Tuyết: “……”

Đúng là rất có khí chất của chủ tịch bá đạo.

Từ khi chia tay ở cửa thứ hai đến nay đã được gần 1 tháng, ai cũng bàn tán và than thở không ngớt lời. Cửa chưa vượt qua thì không thể bàn luận, nhưng cửa đã qua rồi thì không bị hạn chế, hai bên đều kể khổ.

Triệu Tòng Huy: “Tôi chịu đủ cái Vương Miện này rồi! Cánh cửa gì mà kỳ cục thế hả! Mấy người đã bao giờ thấy phim cung đấu chuyển thành phim huyền huyễn rồi biến thành phim ma thuật xong nhảy sang phim võ thuật chưa?! Mà kinh dị nhất là, cuối cùng nó lại biến thành một bộ phim khổ tình quyền mưu máu chó!”

Phong Hoằng cười lạnh, “Mới thế mà đã không chịu nổi? Dù gì mấy người cũng vượt qua trong một lượt, bọn tôi phải vượt cửa thứ hai tận ba lần nè! Lần đầu tiên là đụng độ với mấy người, chúng ta đánh nhau hai tiếng, kỹ năng của bọn tôi không bằng, tôi thừa nhận, nhưng lần thứ hai, bọn tôi chỉ mới vào có mười phút mà đội bên kia đã vượt được rồi! Khi đó bọn tôi thậm chí còn chưa hiểu mối quan hệ giữa các nhân vật nữa!”

Triệu Tòng Huy: “Vậy cũng là do kỹ năng của mấy người không bằng người ta, cũng chỉ có thể nhận. Anh nên thấy đủ đi, đối thủ vượt cửa với vận tốc ánh sáng sẽ không lãng phí thời gian, còn tốt hơn là đối thủ không có giới hạn, có một cửa bọn tôi gặp một đội thiếu đạo đức về đến tận nhà luôn! Phương pháp hi sinh cả người một nhà cũng nghĩ ra được!”

Phong Hoằng: “……”

Đáng sợ vậy sao???

Từ Tử Nguyên khẽ cười, “Được rồi, đã qua cả rồi, vẫn nên nghĩ về cửa sau đi, cửa tiếp theo mọi người định làm gì?”

“Còn có thể làm gì ạ,” Miêu Thắng Nam vừa cắt bít tết vừa nói, “Căng da đầu vượt cửa, còn phải đi thu thập thêm vài món quà nữa.”

Từ Tử Nguyên nhíu mày: “Thu thập quà?”

Khổng Duy Cần gật đầu, “Cửa trước dùng nhiều quá, hiện tại nhẫn của bọn tôi gần như rỗng tuếch rồi.”

Tịch Viễn không muốn nói nhiều với Bông Tuyết, nhưng nhìn tình hình hiện tại, có vẻ quan hệ giữa hai đội thật sự rất tốt, hơn nữa còn đang hâm nóng tình cảm. Im lặng một lúc, hắn đề nghị: “Nếu mọi người định vượt cửa, nhớ nói cho chúng tôi biết một tiếng để câu giờ, tránh trở thành đối thủ.”

Đội Bông Tuyết chớp chớp mắt, Từ Tử Nguyên cười rộ: “Đối thủ? Không đâu, cửa thứ tư không có đối thủ.”

Du Luân sửng sốt, cậu ngẩng đầu: “Không có sao?”

Từ Tử Nguyên lắc đầu, “Không có, hình thức ở cửa thứ tư là cố định, sẽ không gặp đội khác đâu.”

Nhan Hành Thạc khó hiểu: “Sao anh biết?”

“Bởi vì chúng tôi đã vào rồi nha.”

Khăn Quàng Đỏ bị sốc toàn tập rồi.

Du Luân trừng lớn mắt: “Mọi người đã vào rồi?! Vậy sao mọi người còn có thể nói chuyện của cửa thứ tư, không sợ bị trừ điểm à?!”

“Không sợ,” giọng nói của Mao Thân rất bình tĩnh, “Cửa thứ tư không bị hạn chế, có thể tự do thảo luận.”

Dừng một chút, cậu nhóc lại nói thêm một câu: “Bởi vì thảo luận cũng vô dụng.”

Miêu Thắng Nam tò mò hỏi: “Ý của cậu là?”

Trương Nhi Thả: “Cửa thứ tư là thế giới trong gương, sau khi bước vào sẽ nhìn thấy một mình khác, người đó có dung mạo của anh, trí nhớ của anh, quà của anh, không khác gì anh cả. Cả đội cùng nhau vào cửa, nhiệm vụ là tháo hết nhẫn của đồng đội giả, nếu tháo xuống hết thì sẽ được qua.”

Sau một giây phản ứng, Du Luân mở miệng: “Hình như… Cũng được mà?”

Có vẻ cũng không quá khó, mặc dù là tự đánh chính mình, nhưng mình cũng biết điểm yếu của bản thân, nếu tìm thấy cơ hội thích hợp thì sẽ có thể vượt qua.

Phong Hoằng nhìn họ bằng ánh mắt quan tâm như nhìn mấy người thiểu năng trí tuệ, “Nào có đơn giản như vậy, sau khi đi vào thì vị trí sẽ bị xáo trộn, đồng đội giả và đồng đội thật sẽ trộn lẫn vào nhau. Người anh nghĩ là thật lại có thể là giả, mà cái người tuy là giả kia sẽ nghĩ rằng mình là thật, hơn nữa đồng đội của anh rất có thể cũng cho rằng người đó là thật.”

Từ Tử Nguyên gật đầu, nói theo: “Chỉ cần tháo một chiếc nhẫn của đồng đội thật sẽ lập tức thất bại, phải bắt đầu lại từ đầu.”

Đồng đội đều đã lên tiếng, Bối Bối nhìn họ và cảm thấy đã đến lúc mình lên tiếng, “Đúng vậy, đúng vậy! Cho nên thảo luận ở đây cũng vô ích, dù mọi người có xây dựng một chiến lược hoàn hảo, thì sau khi vài cửa, bên kia cũng sẽ biết chiến thuật này, không chừng còn sẽ dùng nó để đối phó với mọi người nữa.”

Du Luân xỉu up xỉu down.

Bi3n thái như vậy thì sao mà vượt cửa được?!

Cậu trợn mắt há hốc mồm một hồi, mới nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “Nhưng mà, vẫn sẽ có người vượt qua được, đúng không?”

Từ Tử Nguyên ừ một tiếng, “Đương nhiên là có, nhưng sau khi vượt cửa xong thì người ta đã rời đi rồi, bọn tôi cũng không biết họ vượt như thế nào nữa.”

Du Luân hơi hơi yên tâm, chỉ cần có ai đó có thể vượt qua cửa là tốt rồi, như vậy có nghĩa là vẫn còn cách.

Từ Tử Nguyên thở dài, nói: “Cánh cửa này chuyên kiểm tra mối quan hệ giữa các đồng đội, nghe nói có rất nhiều đội đã tan rã ở cửa này. Dẫu sao mặc dù những người bị đánh là giả, nhưng nhìn theo một góc độ khác, người bị đánh lại là mình thật. Nếu mạnh quá thì sẽ gây phiền, mà yếu quá thì cũng sẽ gây phiền, tôi khuyên mọi người nên cẩn thận khi vào cửa, cố gắng vượt qua trong vòng ba lần.”

Nói đến đây, anh ta tạm dừng một chút, sau đó nở nụ cười rất bất đắc dĩ: “Bằng không, mặt tối trong lòng người sẽ bùng nổ.”

Lời này của Từ Tử Nguyên là thật lòng, lời nhắc nhở của anh ta thật sự rất hữu dụng, Nhan Hành Thạc nhìn đối phương, khẽ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”

Người ta đã nói cho mình rất nhiều thông tin hữu ích, đương nhiên Khăn Quàng Đỏ không thể chỉ nghe không. Nhưng bọn họ chỉ vừa mới đến, thực sự có quá ít thông tin để chia sẻ, tờ hướng dẫn đó hơi hữu ích, kết quả lại biến mất.

Du Luân giải thích ngắn gọn về việc họ nhận được tờ hướng dẫn, nếu có nội dung nào không thể nhớ được thì để Nhan Hành Thạc nói thay. Mọi người đều là người vượt cửa vô tội bị liên lụy, mục tiêu vượt cửa cũng là vì muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, đã có thông tin quan trọng về cửa và Vương Miện, chia sẻ cũng không bị ảnh hưởng gì.

Sau khi nhóm Du Luân nói xong, nhận thấy biểu hiện của đội Bông Tuyết có chút kỳ lạ, Du Luân khó hiểu: “Làm sao vậy, mọi người cũng biết chuyện này rồi à?”

Từ Tử Nguyên bình tĩnh nhìn cậu, sau một lúc lâu, anh ta cười rộ lên, “Không biết.”

“Vậy mọi người……”

Phong Hoằng cười nhạo, “Chẳng phải là do không ngờ mấy người lại thành thật như vậy sao, tin tức này mà cũng nói cho bọn tôi biết.”

Không phải Boss cửa nào cũng tặng đồ, và không phải quà nào cũng liên quan đến Vương Miện. Đội Bông Tuyết cũng sẽ thu thập mọi thông tin hữu ích khi vượt cửa, theo như họ biết thì xác suất được Boss tặng quà không thấp hơn bao nhiêu so với việc giật được giải nhất đâu.

Từ Tử Nguyên và Mao Thân liếc nhau, người trước gật đầu, Mao Thân ngẫm lại, cũng đồng ý.

Sau vài ánh mắt, Từ Tử Nguyên chống tay lên bàn, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn, “Nếu vậy, chúng tôi cũng có qua có lại, sẽ cho mọi người biết một tin tức mà trước đây chúng tôi đã nhận được.”

Giọng nói vừa dứt, sáu người đội Khăn Quàng Đỏ nhìn sang.

Từ Tử Nguyên thần bí vươn một bàn tay: “Tin tức này tôi dùng 500 điểm Vinh Dự để mua đấy, bây giờ miễn phí cho mọi người.”

“Thật ra, những cửa khác cũng có mấy tờ hướng dẫn sử dụng như thế này. Có người đã nhận được ở cửa thứ hai, nhưng những gì người đó nhận được khác với mọi người, mọi người là hướng dẫn sử dụng đá năng lượng, của người đó là hướng dẫn sử dụng của Vương Miện Gai.”

Một giây im lặng trôi qua.

Khăn quàng đỏ đồng thanh nói: “Vương Miện cũng có hướng dẫn sử dụng?!?!”

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là Vương Miện không phải con người, không phải là một nơi, cũng không phải là một tổ chức, mà là một cái gì đó có thể sử dụng!

Nhìn xong phản ứng của Khăn Quàng Đỏ, Từ Tử Nguyên mới phun ra mấy chữ còn lại: “…… Còn sót lại.”

Khăn Quàng Đỏ: “……”

Hướng dẫn sử dụng thôi mà, có phải bí kíp võ công đâu mà còn lại một mảnh, một trang.

“Trên đó viết gì?”

Từ Tử Nguyên nhún vai, “Không biết tin tức này đã qua tay bao nhiêu người, hướng dẫn sử dụng mọi người kể rất chi tiết, nhưng người bán tin tức cho tôi lại nói rất đơn giản. Hắn nói do hướng dẫn không hoàn chỉnh nên hiện tại hắn chỉ có thể biết Vương Miện có tổng cộng 19 cửa, sau khi vượt hết cửa là có thể quay trở lại địa điểm ban đầu.”

Lâu như vậy rồi, bọn họ cũng đã dựa theo quy tắc của trò chơi để suy đoán, có lẽ sau khi vượt hết cửa là bọn họ có thể đi ra ngoài, có lẽ nơi này không có điểm cuối, có thể họ sẽ bị mắc kẹt ở đây cho đến cuối đời, đủ loại ý tưởng đều có. Nhưng không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu cánh cửa, lúc này một trong những phỏng đoán đã được chứng thực, ngay cả Tịch Viễn cũng cảm thấy kích động.

19 cửa tuy dài, nhưng ít nhất bây giờ bọn họ cũng biết con đường phía trước còn bao lâu, 3 cửa đã trôi qua, chỉ còn lại mười mấy cửa, cứ việc tiếp tục là được!

Miêu Thắng Nam đã bật khóc, cô nhóc xoay người, rưng rưng nhìn Khổng Duy Cần, Du Luân ngây ngốc nhìn về phía Nhan Hành Thạc, người sau mỉm cười với cậu.

Du Luân cảm thấy mình sắp khóc luôn rồi, “Thật tốt quá……”

Từ Tử Nguyên lẳng lặng nhìn bọn họ trút bầu cảm xúc, chờ bọn họ gần bình tĩnh lại, anh ta mới nói: “Thật ra, tôi còn chưa nói xong.”

Khăn Quàng Đỏ: “……”

Có thể nói hết trong một lần không, bộ cho người ta cơ hội thở d0c hả!

Từ Tử Nguyên bất đắc dĩ: “Đừng nhìn tôi như vậy, nghe tin tốt trước rồi lại nghe tin xấu sau, mọi người sẽ dễ tiếp nhận hơn.”

Anh ta quay đầu, ra hiệu Mao Thân nói tiếp.

Mao Thân: “……”

Đội trưởng nhà mình là chim hỉ thước chỉ báo tin tốt chứ không bao giờ hót tin xấu, từ trước đến nay chưa từng tự mình nói tin tức xấu, Mao Thân im lặng, chấp nhận nhiệm vụ này, sau đó chỉ ra bên ngoài, “Mọi người nhìn trời đi.”

Nhìn lên trời?

Họ vốn đang ngồi bên cửa sổ, Khăn Quàng Đỏ ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen vẫn không có ngôi sao kia, chỉ có một mặt trăng đang treo trên bầu trời, không có gì khác.

Triệu Tòng Huy ngồi lại và nói: “Không có gì ngoài mặt trăng mà. Cậu làm ơn cứ việc nói thẳng, đừng nhử nữa, nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi đau tim luôn quá.”

Du Luân vừa định ngồi xuống, cậu cau mày nhìn ra ngoài một lần nữa.

Mặt trăng khổng lồ hơi khác so với trước đây, mặt trăng ban đầu sáng bên ngoài và tối bên trong, mà mặt trăng bây giờ lại trở nên dài ra, giống như một hình bầu dục vậy.

Cùng lúc đó, giọng nói của Mao Thân vang lên bên tai.

“Tin xấu là, thứ đang treo trên bầu trời không phải là mặt trăng, mà là máy ghi chép vượt cửa của Vương Miện. Sau khi Vương Miện mở ra, thứ này sẽ tự động ghi lại số người đã vượt qua hết tất cả các cửa, sở dĩ nó trông giống như mặt trăng là vì cho đến nay, số người vượt qua cửa thứ mười chín vẫn là con số không.”

- -----oOo------