Ngài Công tước đi nhanh như gió, mọi người vây quanh gã, chưa đầy mười giây mà trước hiên đã vắng tanh. Vợ chồng Adams lên lầu với Công tước, những người hầu còn lại tản ra, ai cũng làm việc của mình.

Lúc này, nhóm Du Luân vẫn đứng ngay ở chỗ cũ nên rất dễ thấy.

Cả sáu nhìn nhau, ngầm hiểu xoay người cùng nhau bước ra ngoài.

Bàn chuyện ở nơi nhiều người rất khó giữ bí mật, thay đổi địa điểm trước rồi thảo luận xem nên làm gì sau.

Lâu đài lớn như vậy, không cần hỏi cũng biết ba vị tiểu thư gả ra ngoài nhất định sẽ sống ở trên tầng. Bây giờ kẻ địch đã nhanh chân lên lầu trước, nhưng do thân phận nên bọn họ cũng không thể rời khỏi Công tước quá nhanh được.

Sáu người ngồi xổm trên bãi cỏ phía sau lâu đài, nơi này là điểm mù không có cửa sổ, cũng không có người hầu nên rất thích hợp để bàn bạc kế hoạch.

Du Luân: “Chia làm ba nhóm đi tìm ba tiểu thư, xem xem bọn họ là người như thế nào?”

Triệu Tòng Huy khó hiểu hỏi: “Tại sao chỉ thành ba nhóm ạ?”

Du Luân: “… Bởi vì chỉ có ba tiểu thư.”

Triệu Tòng Huy sững sờ nhận ra câu hỏi của mình còn mơ hồ, nên lại đổi cách hỏi, “Không phải, ý em là, tại sao chỉ thăm dò tiểu thư?”

Khổng Duy Cần gật đầu, “Tôi cũng muốn hỏi câu này, mặc dù cô dâu của Công tước được chọn từ ba vị tiểu thư, nhưng người được chọn cuối cùng chắc chắn phải nằm trong số ba vị tiểu thư này sao?”

Miêu Thắng kiện chợt nhận ra, “Đúng vậy! Ở đây có khá nhiều người giúp việc mà. Em đã nhìn thấy họ rồi, có vài người trông rất xinh á.”

Tịch Viễn hờ hững bổ sung: “Không chỉ có hầu gái.”

Mọi người khó hiểu nhìn hắn. Ngoại trừ hầu gái thì hình như nơi này đâu còn cô gái nào khác đâu.

Trước sự khó hiểu của đồng đội, Tịch Viễn hỏi ngược lại: “Ai nói cô dâu phải là nữ?”

Những người khác: “……”

Không phải nữ, vậy chẳng lẽ nam cũng được ư?!

Hầu như tất cả mọi người đều đang gào thét những lời này ở trong lòng, nhưng Tịch Viễn lại hỏi quá hùng hồn, nhất thời không ai có dũng khí phản bác.

……

Theo suy nghĩ này, Triệu Tòng Huy nhanh chóng có ý tưởng mới, “Anh Viễn nói đúng. Chúng ta đã vượt qua bốn cửa rồi, cửa thứ hai và thứ ba đều thuộc dạng nhập vai như hiện tại, mọi người nhớ lại một chút đi, lúc đó, nhiệm vụ của chúng ta là thực hiện từng bước theo kịch bản.”

Mọi người rơi vào hồi ức.

Triệu Tòng Huy tiếp tục nói: “Vả lại, ý nghĩa chúng ta tìm kiếm ban đầu là đúng ư? Cái Vương Miện sẽ không bao giờ chịu theo kịch bản, chúng ta nên làm ngược lại, những điều không thể và không ngờ nhất, mới chính là có khả năng nhất!”

Tiếp tục suy nghĩ theo ý tưởng của Triệu Tòng Huy, mọi người không khỏi cảm thấy, cậu ta nói hơi có lý.

Ngay sau đó, Triệu Tòng Huy tuyên bố kết luận của mình: “Cho nên, người có khả năng là cô dâu nhất, vốn không phải là ba vị tiểu thư, mà là ba của họ —— Ông Adams!”

Mọi người: “…………”

Danh tiếng một đời của ông Adams, cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay Triệu Tòng Huy.

Dù thế nào, tư duy khác biệt này vẫn được Du Luân tiếp thu, sáu người họ thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định, sáu người tản ra, Miêu Thắng Nam, Triệu Tòng Huy, Nhan Hành Thạc, ba người này lên lầu tìm các tiểu thư, tìm được rồi sẽ chia ra hành động. Tịch Viễn vừa có thể chiến đấu vừa có thể nói chuyện sẽ đi tìm vợ chồng Adams, Công tước có thể sẽ ở cùng với vợ chồng này, Tịch Viễn cũng sẽ phụ trách đối phương luôn.

Du Luân có thể nói nhưng năng lực chiến đấu không mạnh lắm, nhiệm vụ của cậu là khó khăn nhất, cậu phải điều tra tất cả những hầu gái và hầu nam trong lâu đài, sàng lọc những ai có thể là cô dâu.

Về phần Khổng Duy Cần rõ ràng là yếu thế trong cuộc đua IQ và EQ, y bị sung quân đi khám phá địa hình bên ngoài lâu đài, căn cứ quy tắc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thuận tiện tìm ra nơi Bông Tuyết đang ẩn náu.

Suốt ba tháng lang thang ở khu vực chờ, không phải là nhóm Du Luân chẳng kiếm được đạo cụ hữu dụng nào. Có một thứ được gọi là “Ống loa của ông Vương cách vách”, thứ này cho phép những người có ống loa nói chuyện với nhau, một lần chỉ có thể nói 30 giây, nói xong sẽ hỏng, hơn nữa phải có khoảng cách ngắn, nếu vượt quá 2 km sẽ vô dụng.

Nhưng ưu điểm là có nhiều ống loa, tổng cộng hơn trăm cái.

Để yêu đương vụng trộm được thuận tiện và hiệu suất, ông Vương cũng thật là chịu khó mà.

……

Chia ống loa xong mọi người liền chia ra hành động.

Nhan Hành Thạc và những người khác lên lầu, vì là người hầu nên khi đi cũng không có ai ngăn cản họ. Du Luân nhìn họ rời đi, cậu xem xét phương hướng rồi đi sâu vào lâu đài.

Khi Công tước chưa đến, mọi người đều bận rộn dọn dẹp, bây giờ Công tước đã tới rồi, những nơi chính trong nhà trái lại lại không thấy người hầu, bọn họ đều quay về cương vị của mình, hoặc đơn giản là trốn.

Du Luân muốn tìm nơi ở của người hầu, nếu gặp những người khác trên đường, cậu sẽ dừng lại hỏi vài câu, nhưng những người này đều không muốn nói chuyện với cậu, hoặc vội vã làm việc nên không có thời gian trò chuyện. Hơn nữa, những người ở đây đều có tên nước ngoài, mấy người đầu Du Luân còn miễn cưỡng nhớ được, nhưng càng về sau càng loạn, đến nỗi cậu ta còn quên mất tên của những người trước đó.

Sự vâng lời, sợ hãi trước quyền lực của vợ chồng Adams, luôn làm việc là đặc điểm chung của tất cả người hầu ở đây.

Dù nhìn thế nào thì cũng không giống người có thể làm cô dâu…

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu luôn có cảm thấy những người hầu ở đây quá sợ vợ chồng Adams. Khi nhắc đến hai người họ, những người hầu đều run như cầy sấy, vội vàng xua tay bảo Du Luân đừng nói nữa.

Về vấn đề này, cậu chỉ có thể ngậm ngùi, thời Trung cổ thực sự không có nhân quyền mà, nhân viên thậm chí còn chả có quyền nói xấu sếp.

Thở dài một tiếng, Du Luân đẩy một cánh cửa gỗ bên trái.

Đây là phòng giặt, có vài tấm khăn trải giường ngâm trong bồn gỗ lớn, cả phòng nồng nặc mùi khó chịu, nhưng không phải là mùi hôi của cây cỏ. Nữ hầu giặt quần áo đã có việc đi ra ngoài, hiện tại người đang đứng trong phòng, là một người đàn ông.

Một người rất quen mà Du Luân vừa gặp.

Áo tay ngắn biến thành áo tay dài màu xám nhạt, con quái vật bị che khuất, nhưng vẫn không thể che được sát ý trên mặt vị đại ca này.

Ánh mặt trời bên ngoài phòng giặt chiếu vào đỉnh đầu của đối phương, phản xạ một tia sáng, Du Luân và đại ca nhìn nhau hai giây, cậu lặng lẽ đưa tay, đóng cửa lại.

Người trong cửa: “……”

Đóng cửa lại, Du Luân lập tức xoay người, ai ngờ lại gặp được đối thủ ở đây chứ, mà còn là người khó nhằn nhất trong đội khó chơi nhất nữa. Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cậu không muốn đánh nhau với đối phương trong lúc như này, vẫn nên chạy thôi.

Nhưng chưa kịp đi mấy bước, cổ áo sau đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, một giọng nói tục tằng vang lên sau lưng.

“Đợi đã, chúng ta tâm sự chút đi.”

Nói xong, đối phương cũng không có động tác tiếp theo, tim Du Luân đập rầm rầm, nhưng vẫn chậm rãi xoay người trở lại phòng giặt cùng gã.

Cánh cửa gỗ lại đóng lại, phòng giặt không có chốt. Gã nhìn quanh, dứt khoát đá bồn gỗ chứa đầy nước qua chặn cửa không cho ai vào làm phiền.

Du Luân không nói gì, cậu đã sẵn sàng cầm lấy ống loa và sử dụng quà rồi.

Dù gì cũng sống lâu hơn Du Luân mười năm, đối phương vừa thấy vẻ mặt của cậu đã biết cậu đang nghĩ gì, gã cười ha ha, nói: “Đừng căng thẳng, tôi không tìm cậu để đánh nhau đâu.”

Nói xong, gã ngồi lên bàn, thản nhiên hất cằm lên, “Cậu là đội trưởng đội cậu nhỉ?”

Dù gã đã nói không muốn đánh nhau, nhưng Du Luân vẫn không dám lơ là. Không phải là cậu chưa từng trải qua chuyện cho một quả táo rồi đánh một cái, bóng ma Ngũ Phúc Lâm Môn để lại cho cậu vẫn chưa biến mất đâu.

“Đúng vậy.”

Lau quả đầu trọc lóc xong, đối phương cười toe toét: “Vậy thì tốt quá.”

“Tôi cũng là đội trưởng. Tôi nghĩ tốt nhất nên làm rõ một số việc trước, đỡ làm chậm trễ việc của mọi người.”

Du Luân nhìn gã, “Anh muốn nói gì?”

“Rất đơn giản, khi bọn tôi làm nhiệm vụ, mấy cậu đây đừng cản trở, mà bọn tôi cũng sẽ không quấy rầy mấy cậu, nước sông không phạm nước giếng,” nói đến đây, người đàn ông cơ bắp ở đối diện lại cười lớn, “Nếu mấy cậu làm được, thế tất cả sẽ yên bình. Nếu không làm được, vậy giờ tôi làm thịt cậu luôn vậy.”

Du Luân: “……”

Vị này hoàn toàn không cho cậu cơ hội để lựa chọn, nhưng Du Luân vẫn muốn nói đạo lý với đối phương, “Cho dù ‘tất cả sẽ yên bình’, nhưng không phải đến cuối vẫn phải cạnh tranh à? Anh nói vậy là muốn tôi từ bỏ cơ hội vượt cửa ngay bây giờ luôn?”

Du Luân cũng là người có máu nóng, nếu đối phương thực sự là một tên ỷ thế độc đoán như vậy thì dù có hết quà, cậu cũng phải đá gã về Tây thiên.

Đã chuẩn bị sẵn cho lần đầu tiên giết người, nhưng bên kia đã hỏi ngược lại cậu, “Tôi có bảo cậu từ bỏ cơ hội vượt cửa đâu?”

Du Luân sửng sốt.

“Có phải cậu nhầm rồi không, cửa này không có cạnh tranh, cậu làm nhiệm vụ của cậu, tôi làm nhiệm vụ của tôi! Nhiệm vụ của chúng ta không giống nhau!”

Người đàn ông đứng thẳng dậy, vẻ mặt có chút cáu gắt, “Quên phéng mất là cậu mới tới, bọn tôi đã vào cửa này lần thứ ba rồi. Lần đầu tiên không biết chuyện, cả ba đội đánh nhau vỡ đầu chảy máu, phút cuối cùng lại phát hiện nhiệm vụ khác xa nhau. Lần thứ hai bọn tôi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, đã sắp vượt qua cửa rồi mà lại bị một đội khác bắn chết. Nếu lần này cậu đây dám có suy nghĩ không đúng nào, dù có liều mạng làm trái lời vợ, tôi cũng sẽ tự tay giết người một lần đấy!”

Du Luân: “…………”

Tin tức quá nhiều, nhất thời không biết suy nghĩ từ đâu.

Im lặng hai giây, cuối cùng Du Luân vẫn run rẩy nhảy vọt qua đề tài nguy hiểm “Sao lại bảo là tự mình giết người, chẳng lẽ có người thay anh giết người rồi hả”, đến một vấn đề thực tế hơn.

“Vậy thì nhiệm vụ của anh là gì?”

Phát hiện sắc mặt của đối phương không tốt, Du Luân nhanh chóng bổ sung, “Anh nói cho tôi, tôi cũng sẽ nói cho anh, nếu có liên quan, không chừng chúng ta có thể hợp tác.”

Đánh giá Du Luân một lúc, dường như tin lời cậu, gã nheo mắt, “Trước khi Công tước rời đi, hãy lột bỏ tất cả bí mật trong Trang viên.”

Đúng là không giống nhau thật.

Có qua có lại, Du Luân cũng nói: “Bên tôi là tìm ra cô dâu thích hợp nhất.”

Thoạt nhìn thì hai nhiệm vụ tưởng như không liên quan, nhưng sau khi nghĩ lại, mới thấy có chút thú vị đấy chứ.

Đối phương đảo mắt một chút, đột nhiên vươn tay mỉm cười, “Ngại quá, ban nãy quên nói, tôi tên là Đại Cát, là một người theo chủ nghĩa hòa bình. Cậu nhìn tên nhóm của bọn tôi là biết, Hòa Bình Tinh Anh, truyền cảm hứng làm sao ha.”

Du Luân: “……”

Sao anh nói những lời này mà không đỏ mặt gì hết vậy?

Còn nữa, anh lừa ai vậy, ai mà chả biết Hòa Bình Tinh Anh* là game chứ!

Hòa Bình Tinh Anh*: game PUBG.

Lần đầu tiên nghe thấy tên của đối phương, Du Luân chưa phản ứng kịp. Nhưng sau khi nghe tên đội, lại nhớ ra đội của gã còn ba thành viên khác, Du Luân đã hiểu, “Đại Cát là do anh khởi xướng nhỉ, những người còn lại trong đội anh có phải tên Đại Lợi, Kim Vãn, Ăn Gà* không?”

*: Trong PUGB, người chiến thắng cuối cùng sẽ hiển thị cụm từ “Đại cát đại lợi kim vãn ăn gà”, câu này có thể cũng hiểu là người chiến thắng cuối cùng.

Đại Cát hài lòng gật đầu, “Đúng vậy! Cái Vương miện Gai này rất bí ẩn, mặc dù tỷ lệ gặp người quen không cao, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu đã vượt đến cửa này rồi thì ai mà không dùng tên giả để khám phá đó đây chứ, có ngu mới dùng tên thật á, ha ha ha!”

Bầu không khí dường như đã vui vẻ hơn, Đại Cát nhìn Du Luân cũng hơi thuận mắt, gã tò mò hỏi: “Cậu tên gì?”

- -----oOo------